Page 75 - No Em Mot Doi
P. 75
- Nguyên cầu nguyện Đức Mẹ cho Diễm Diễm luôn
vui, đẹp, học giỏi, an bình và hạnh phúc trong tương lai.
- Có thế thôi sao?
- Ừ, thật đấy.
Giọng Diễm có vẻ buồn, nàng hỏi.
- Không có gì khác hơn sao?
- Không. Tụi mình là bạn thân mà. Thật đó. Tôi thật
thà trả lời.
Diễm Diễm nhìn tôi trong yên lặng vài giây như muốn
nói với tôi một điều gì, nhưng nàng đã dấu kín, rồi tôi biết
thế nào nàng cũng nhanh chân bước ra chỗ dựng xe, và cũng
sẽ nói với tôi một câu – “Anh là người con trai xấu tính”.
Trước khi bỏ tôi lại trong sự suy tư về hành động của nàng.
Những lúc nàng giận dỗi bỏ đi, tôi chỉ đành đứng bâng
khuâng không đuổi theo, nhưng đưa mắt nhìn nàng bước
mau tới chỗ dựng xe, lắc dầu thấy nàng ngúng ngẩy đạp xe
vội vàng trên lối xi măng trước sân nhà thờ để băng qua
đường Phan Chu Trinh xuống đường Quang Trung và mất
hút sau rạp hát Tương Hiệp.
Hơn hai mươi năm tôi bỏ dòng La San và canh cách bên
lòng bài thơ Diễm Diễm viết tặng tôi với câu cuối cùng đã
làm tôi tìm về lối cũ đường xưa. Nhưng ghế đá bên cạnh
hang đá đã quỵ xuống theo thời gian, rừng trâm bên suối
Mourier (Bu-ri) đã tan hoang theo ngày tháng bởi người lấn
chiếm, lối cũ Thăng Long xưa cũng hoang phế phượng mơ
với cây cành đổ vì trận chiến Mậu Thân, và bóng dáng Diễm
Diễm với tà áo xanh học trò cũng xa bay biền biệt.
74