Page 74 - No Em Mot Doi
P. 74
Diễm Diễm mở mắt lớn nhẩy tới túm lấy tôi, nàng nói.
- Thôi cho Diễm xin đi, Nguyên khéo nói quá đi thôi.
Ở nhà mẹ nói Diễm là con gái lười và xấu nhất nhà đó.
Tôi vừa cười, nói vừa chạy để nàng đuổi bắt tôi trong
rừng trâm.
- Bà nói yêu đấy thôi. Tác phẩm của bà thì bà đâu có
biết được xấu đẹp ra sao. Chỉ có người ngoài ngắm mới thấy
được thôi. Dao sắc đâu có gọt được chuôi.
- Thôi Diễm chịu thua Nguyên. Mình về đi. Chiều nay
trốn học đi hái trâm. Nguyên chớ nói với ai chuyện này đó
nghe.
- Ừ. Chỉ có suối Mourier (Bu-ri) biết hai đứa mình
xuống đây thôi.
Trang kỷ niệm của tôi và Diễm Diễm không chỉ có thế,
nó còn kéo theo những chiều tan học sau giờ việt văn của
Thày Nguyễn Duy Trại, nhà văn Thái Anh Duy, chúng tôi
đạp xe song song nhau trước sự nhìn ngó, xầm xì của lũ bạn
cùng lớp để bàn về luật thơ song thất lục bát hay niêm của
đường thi và thỉnh thoảng ghé nhà thờ chính tòa đứng bên
hang đá cầu nguyện bâng quơ.
Sau những phút yên lặng cầu nguyện mỗi lần của hai
đứa, tôi thường hỏi Diễm Diễm. Những câu hỏi, và trả lời
của chúng tôi gần như đã thuộc lòng hầu như giống nhau.
- Diễm Diễm à. Diễm cầu nguyện gì vậy?
Diễm liếc nhanh nhìn tôi.
- Bí mật, không nói được. Thế Nguyên cầu nguyện gì?
73