Page 76 - No Em Mot Doi
P. 76
Ban Mê thật buồn với tiếng động giày lính thành phố
của tôi cô đơn trên hè vắng, và lạc lõng chỗ đông người. Tôi
đi tìm lại dấu yêu xưa trong góc tối của nhà thờ chính tòa
ngày Chúa nhật, trong sân chùa Khải Đoan của ngày rằm
mỗi tháng. Nơi nào tôi cũng quay quắt kiếm tìm với niềm hy
vọng gặp lại Diễm Diễm, dù chỉ gặp lại để nhìn lén nàng
hoặc nếu có thể không may trực điện tôi cũng sẽ cố nói lên
lời chúc mừng nàng hạnh phúc trăm năm trong hôn nhân
thần thánh.
Nhưng không. Nàng vẫn biền biệt mây trời, cá lặn sâu
đáy nước, và tôi vẫn thỉnh thoảng buồn bâng quơ, giật thót
lòng khi chợt nhìn một tà áo xanh nào đó có dáng người
giống nàng, nhưng khi tới gần người lạ nỗi thất vọng bỗng
tự đâu tràn về ngập hồn, tôi lại lầm lũi quay đi và giải sầu
bằng những lon bia lạnh ở những quán cóc trên góc phố.
Diễm Diễm đã thật sự xa tôi theo cường độ chiến tranh
ngày một thêm tàn khốc trên quê hương, những người bạn
ngày một thưa dần bởi những trận chiến của khe Sanh,
Darto, Quảng Trị, An Lộc, Asao, Hạ Lào, Mậu Thân 1968.
Tuy nhiên những dòng thơ nàng viết ngày cũ còn đó đong
đưa trong hồn tôi như một trách móc giận hờn, nên mỗi lần
bước qua sân Nhà Thờ Chính Toà Ban Mê Thuột là tôi lại
thoáng như có hình bóng nàng dắt xe đạp vội vã với ánh mắt
buồn len lén nhìn lại, và bỏ tôi cô đơn một mình trên ghế đá
với lòng xôn xao nỗi nhớ vụt về.
Mười mấy năm làm lính thành phố trên Cao Nguyên
cũng chịu những trận mưa pháo vào đơn vị, tôi dường như
đã quên nàng trong những ngày tháng cấm trại vì chiến
tranh lửa đạn, tôi đã gói bóng dáng nàng thật kỹ trong đáy
tim để nghe tiếng gọi của sông núi và mang vào lòng lửa
hận thù với người cùng giống nhưng khác chiến tuyến Quốc
Cộng, trong khi mỗi trận địa dường như là mỗi hố sâu chôn
75