Page 71 - No Em Mot Doi
P. 71
San Jose bây giờ là mùa hạ, nhưng tôi nhớ Ban Mê
Thuột bây giờ đã vào thu, phuợng hai bên đường Thống
Nhất cành đã không còn đong đưa theo gió nhẹ để những
cánh hoa đỏ rung rinh, bay rơi rơi tựa giọt máu trong không
gian đã biến mất, cho lá cành bắt đầu một mùa chia ly trong
tiết thu lành lạnh buổi sáng dưới bầu trời xanh có mây trắng
lặng trôi. Thủa ấy, tôi đã đành đoạn không nói đưa tay cầm
bì thư của Diễm Diễm trao tặng, quay đi âm thầm lòng hai
mối đạo và đời riêng tư cách biệt như tôi đã trọn cho đời
mình một lối đi, lối đi mà tôi nghĩ là thánh thiện, là yêu
thương, và dâng hiến.
Tôi biết Diễm Diễm chỉ chờ tôi mở lời sau khi tôi cầm
thư của nàng, nàng sẽ nở cụ cười răng khểnh chúm chím e
thẹn ửng hồng đôi má, nhưng tôi đã lạnh lùng quay đi trưóc
sự ngạc nhiên của nàng, để rồi nàng đã đạp chân xuống đất
sau khi tôi đã đi được mấy bước, và rẽ lối bước thật mau
như chạy trốn, vì tôi sợ cãi lới cha dặn, sợ nước mắt của
Diễm Diễm và sợ cả lòng trắc ẩn yếu đuối của tôi trong một
phút nước mắt của nàng sẽ làm tôi gục ngã, trong một giây
sẽ làm tôi đổi ý buóc quay về bỏ lại lời hứa với cha mẹ, vì
lòng tôi đã băn khăn đôi ngả cách chia.
Tôi mất Diễm Diễm từ đó. Tuổi mười sáu mộng tràn
chăn gối cũng chợt bay theo thời gian tan tành với ước vọng
thanh xuân vá trời đạp đất kinh kha. Mà trước đó vài tuần
tôi đã cùng Diễm Diễm nhìn lên bầu trời lãng đãng bóng
mây có hai con chim sáo sánh vai bay về phía rừng xa và tôi
đã nói với Diễm Diễm.
- Chim bay về phía rừng xa
Người ơi có biết tình là nỗi đau.
Ngày đó, lòng tôi rối bời sau khi bỏ lại Diễm Diễm một
mình thong thả trên lối phượng mơ trên con đường nhỏ
70