Page 72 - No Em Mot Doi
P. 72
Thăng long hai bên là đồn điền cà phê của ông Huấn, cành
phượng đan nhau trên không từ những gốc phượng trồng
dọc theo lối đi, tôi đã ngồi đựa lưng vào một gốc phượng ở
cuối đường mở thư của Diễm Diễm ra đọc trước khi về nhà
dọn dẹp hành lý theo cha vào nhà tập dòng La San.
Thôi chẳng yêu thương và hứa hẹn,
Anh về đi đừng nhắc lại tên tôi
Chuyện thế gian tôi đã chán lắm rồi,
Chữ chung thủy bảo tôi làm gì nữa
Tôi không dám oán than đời ngang trái
Nhưng vẫn buồn không biết tại vì sao
Có lẽ vì bao chuyện đớn đau
Của bạn hữu đã làm tôi run sợ
Đừnh nhắc lại tên tôi thêm lần nữa
Đừng yêu tôi, và đừng trách tôi gàn
Cũng đừng cho rằng tôi quá khô khan
Bởi tôi đã thiết tha nên sợ hãi.
Diễm Diễm
Tôi đã ngạc nhiên khi đọc tới hai chữ Diễm Diễm, bởi
tên nàng không phải là Diễm Diễm. Tôi dùng chữ D đầu tên
của nàng để gọi nàng là Diễm Diễm vào những chiều hai
đứa dong chơi trong rừng trâm, tôi là người luôn trèo lên hái
những trái trâm chín màu tím mang từ cành cao xuống cho
nàng, cũng chỉ có riêng nàng biết cái tên tôi gọi nàng là
Diễm Diễm, và nàng đã chấp nhận như một tặng vật tôi gói
ghém trao nàng trong thương yêu thần thánh tuổi dại học
trò.
Những lúc đó nàng chỉ mỉm cười nụ, rồi ngúng nguẩy
lắc đầu làm làn tóc thề bung ra tung trong gió chiều.
- Cái tên Nguyên gọi kỳ kỳ làm sao ấy. Diễm không
chịu đâu nghe.
71