Page 77 - No Em Mot Doi
P. 77
thây những người lính hai bên, mà chắc chắn họ chưa biết
mặt nhau để cãi vã gây hận thù. Nhưng thực thể họ đã nghe
lệnh lãnh đạo từ hai phía để cầm sung, và đưa thẳng vào tim
nhau bóp cò một cách cuồng nhiệt thản nhiên không chút
hối hận ăn năn khi trận chiến tàn.
Hình ảnh của những xác chết, và bị thương không toàn
thây được chở về trên những chuyến trực thăng tải thương
vội vã đáp xuống bãi đậu bên cạnh cổng phi trường L-19
Ban Mê Thuột làm tôi buốt lòng thương những người bạn đã
nằm xuống, và cầu nguyện cho những thằng bạn đang đi vào
lửa đạn chiến tranh được bình an trở lại với thân thương.
Quê hương, hai chữ thân yêu mê muội là thế. Tuổi trẻ
luôn mãi hiến thân với ước vọng an bình cho tương lai đất
nước từ ngày đầu lập quốc, nhưng mãi mãi vẫn chưa yên và
thế hệ trước nối tiếp thế hệ sau để bảo vệ vẫn là lời chối trăn
tiền nhân lưu lại. Tự do, tự cường dân tộc Việt.
Những đêm hoang trăng lạnh đơn côi ngồi trên lô cốt
khi đơn vị cấm trại nhìn vào bóng tối rừng sâu, hoặc nằm
thu mình trong xó hầm núp nhìn ánh hoả châu lọt qua khung
cửa tác xạ chạy loang trên vách hầm trong sương khuya mờ
ảo của rừng núi Ban Mê Thuột tôi chợt se lòng nghĩ tới thân
phận, và tình nước non, tự nhiên lòng trùng xuống như khúc
nhạc buồn. Lòng tôi rã rời rồi nhìn vào đời lính chiến với
mộng ước cho quê hương chóng được thanh bình, và cũng
chỉ có thế tôi mới quên được Diễm Diễm với nỗi nhớ xưa,
thầm mong nàng không bị một mất mát nào trong đời giữa
cuộc sống vợ chồng trong chinh chiến dài và đầy hạnh phúc.
Chiến tranh đôi khi đã lan tràn vào thành phố, đời lính
chợt quên hết mọi chuyện tình buồn để đối mặt với vận
mệnh đong đưa trên sợi tơ của cuộc sống. Diễm Diễm của
tuổi học trò tôi vẫn ôm vào lòng, vẫn hoài vọng những bước
76