Page 464 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 464
mới đến hai bàn tay trắng trơn, có vài chục bạc dành
dụm từ trại tỵ nạn, vài bộ quần áo xin cứu tế không
giống mọi người chung quanh, xe cộ không, bằng lái
chưa có, lộ trình xe buýt không biết, v.v. Tôi vào làm
chân bê bát đĩa tại một nhà hàng, đêm về ngủ trên chiếc
giường nhỏ chủ kê trong nhà bếp vì gia đình ăn tại nhà
hàng không dùng bếp tại nhà. Có lần ông chủ đang bị
mất mặt vì bị vợ xài xể, gọi tôi đến nơi bàn ông đang
ngồi lấy lại oai phong: “Cô Thúy này, tôi dạy cho cô
biết nhé. Cô làm việc nhanh lên tí nhé. Chậm lụt như cô
thì chỉ có ra đường cạp đất mà ăn!”
Ngày lễ được tổ chức năm ấy tôi còn nhớ là lễ Giáng
sinh. Các con ông bà chủ tuổi thanh niên kéo bạn về nhà
hàng làm bal bum sau khi nhà hàng đóng cửa. Mình làm
việc cả ngày quần quật nào có ham gì chuyện ăn chơi,
chỉ mong chóng được trở về góc bếp trong nhà chủ để
nghỉ ngơi. Các khách được mời là giới sinh viên học
sinh “Mỹ con” mình chả quen và không thấy hợp, nhưng
phải ngồi ráng mỉm cười hưởng ứng và vỗ tay tán
thưởng vì phải đợi tàn tiệc mới ké xe chủ về nhà. Ngày
Tết thì hoàn toàn không có gì. Nhà hàng vẫn mở cửa
phục vụ khách Mỹ. Chẳng ngạc nhiên khi ông bà chủ
không chúc Tết cũng chẳng lì xì nhân viên, chỉ có những
người làm tụ nhau trong bếp kể lại những kỷ niệm ngày
xưa ở quê nhà. Một cái Tết không có Tết! Trong góc
bếp tôi thầm nghĩ không biết Tết sang năm mình ở đâu,
hy vọng là không còn ở góc bếp tối tăm buồn thảm này.
Tết Ất Sửu 1985
463