Page 465 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 465
Một năm sau tôi đã thoát khỏi nhà hàng tạm dung,
và thoát ra khỏi cả tiểu bang Florida đầy muỗi mòng
buồn chán (người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?) Tôi
được người dì đang dạy ESL (English as a Second
Language) giới thiệu sang California dạy tiếng Anh cho
học sinh đủ các nước, đủ chủng tộc mới nhập cư vào Mỹ
học chuyên tiếng Anh để chuẩn bị hòa đồng vào hệ
thống giáo dục phổ thông. Thế là tôi xách khăn gói bay
sang xứ ấm mà tình cũng ấm luôn. Trở lại nghề dạy học
như đã từng làm ở Việt Nam, tôi vất vả đối phó với
những khác biệt văn hóa tưởng như không vượt qua
được. Người thầy ở Việt Nam dạy những sinh viên đã
trưởng thành hiểu biết chỉ cần chú trọng về chuyên môn,
đào sâu kiến thức và nghiên cứu. Dạy những cô cậu tuổi
teen ở Mỹ đang ngơ ngác tại xứ sở mới lạ, bị cắt đứt
khỏi truyền thống gia đình và những dây mơ rễ mái của
giống nòi tại quê hương nên chỉ chực nổi loạn thì hoàn
toàn khác hẳn. Giáo viên nào tay non không trị lớp được
thì đừng hòng dạy được. Ngày cuối tuần tôi sống với
những cơn nhức đầu đau như búa bổ, mờ cả mắt, tối tăm
quay cuồng với bài toán làm sao giải quyết tình trạng
hỗn độn vô trật tự trong lớp để hòng gửi gắm cho các
em một ít chữ nghĩa.
Thời gian ấy tôi thuê phòng của một bà cụ người
Hoa. Bà sống một mình, con cháu ở gần chung quanh
nhưng không sống chung cùng bà. A Phò tiếng Anh bập
bẹ vài chữ ngọng nghịu, tôi lục túi mót được vài chữ
tiếng Quảng đông lượm được trong một năm ở trại tỵ
nạn Hong Kong, còn cô học trò người Việt cũng ở thuê
464