Page 93 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 93
Tôi hạ kính xuống vẩy tay từ biệt khi thấy hai người
ra cửa tiễn chúng tôi. Dáng bà Bốn khòm khòm cao chỉ
tới thắt lưng con gái. Nhưng bàn tay bà vẫy lại chúng
tôi trông thật mạnh mẽ, dứt khoát, không có một chút gì
vẻ yếu ớt của bà lão đã chín mươi lăm. Bất giác tôi
tưởng tượng ra trước mắt hình ảnh bà cụ Việt Kiều còng
lưng đang đứng cùng người tài xế chiếc xe van ở chỗ
Xóm kiệt bờ sông làng cũ, trao từng gói quà cho những
người già, người nghèo khổ, neo đơn. Tôi bỗng thấy
lòng rưng rưng…
Một cụ già trong tuổi hưởng nhàn sống ở cái đất
nước vàng son nhất thế giới, vậy mà ngày ngày vẫn chịu
khó chăm chút lượm lon và ươm những mầm Xuân trên
đất khách, chờ Tết đến thì đem bán. Rồi cặm cụi trở về
ban phát Mùa Xuân cho bà con nghèo đói ở quê nhà.
Có lẽ chị Mẫn nói đúng. Bà Bốn ăn ở nhân hậu thế
đó nên con cái bà nhờ phước của mẹ mà nên người nơi
hải ngoại. Tôi còn nghĩ, nhờ vào đạo đức của bà, việc
làm của ông Hú ngày xưa cũng đã được người làng tha
thứ, quên đi. Và trong mấy chục năm qua, đây là lần
đầu tiên tôi nhắc đến “ông hàng chó” người giết con
Vàng mà trong lòng không còn chút oán giận gì.
Phương Hoa
92