Page 98 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 98

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT


               định thì sẽ dễ dàng được chấp nhận hơn, vì vậy nên tôi rất hiếm khi tham dự vào sự bình
               luận trong lãnh vực này.


                    Tuy nhiên, với bài thơ “Cúng Dường” của Thiền Sư Tuệ Sĩ thì lại khác. Động lực chính
               mà tôi viết bài này  vì từ khi xuất hiện bài tuyệt thi này cho tới nay, dư luận hoàn toàn yên
               lặng, ý nghĩa của bài thơ mà theo sự hiểu của tôi thì chưa được nêu lên, nên hôm nay tôi
               xin mạo muội góp ý.

                    Sự bình giảng không đúng với giá trị thật sự của bài thơ, sẽ kéo theo sự xuống cấp tư
               cách, bản lãnh của tác giả một cách oan uổng, biến một con nguời đang từ nhân cách bình

               thản, cao thượng, đại hùng với tâm đại từ bi, thành một người bi lụy, sụt sùi, than trách, kể
               lể, chỉ vì những giọt nước mắt không hề có đã được các dịch giả vì lòng tốt mà tự động gắn
               lên mắt của tác giả.

                    Xin trưng dẫn vài thí dụ diễn giải thơ, theo tôi, có sự sai lạc của các diễn giả: Xin được
               bắt đầu bằng triết gia Phạm Công Thiện: ông Thiện đã giới thiệu thơ của thiền sư Tuệ Sĩ

               trước dư luận lớn và thiền sư Tuệ Sĩ vẫn còn sống, nên thiết nghĩ, sự diễn giải sai cần phải
               được hóa giải như một trách nhiệm của tri thức.

                    Trước hết, xin hãy xem sự bình giảng của Triết Gia Phạm ra sao trong bài bình thơ Tuệ
               Sĩ, bài “Thoáng Chốc”:
                    [trích trong bài: Buổi Chiều Nắng Hạ Đọc Thơ Tuệ Sĩ - Phạm Công Thiện]

                    “Bài Thoáng Chốc ửng hiện lên âm hưởng thơ mộng, huyễn, bào, ảnh của Kim Cương

               Kinh,      phối     hợp     bình     đẳng     với     lòng     Đại     Bi     sâu     thẳm…

                    Người         mắt         biếc        ngây        thơ        ngày         hội        lớn
                    Khoé         môi        cười        nắng         quái        cũng        gầy         hao
                    Như         cò        trắng         giữa        đồng         xanh         bất        tận
                    Ta        yêu        người        vì       khoảnh         khắc        chiêm         bao.


                    (Thoáng Chốc)

                    Tình yêu chỉ thực sự tình yêu, tình người chỉ thực sự là tình người, vì trực thức rằng
               tất cả đều là khoảnh khắc chiêm bao. Mỗi khi mình trực nhận rằng chính mình cũng là
               "khoảnh khắc chiêm bao" thì sự bừng dậy tỉnh thức toàn diện vụt chợt tới và từ đó mình
               đứng dậy lao thân vào hành động thuần túy của một bậc Bồ Tát để giải thoát con người ra



                                                             98
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103