Page 263 - Microsoft Word - Cam Pha dat va nguoi.doc
P. 263
Phần thứ hai: LỊCH SỬ 247
không nơi kêu ơn, dân không biết nhờ vào đâu mà sống
được”. Để giảm bớt mâu thuẫn xã hội, Giả Tông đã phải “tha
miễn các khoản lao dịch”. Song mặt khác, quan lại ở Giao
Châu đã lợi dụng chế độ cống nộp và tô thuế để thỏa sức vơ
vét của cải. Sách Hậu Hán thư thừa nhận rằng: ở đất Giao
Chỉ “các Thứ sử trước sau phần lớn không thanh liêm, trên
thì bợ đỡ kẻ quyền quý, dưới thì thu vét của cải của dân,
đến khi đầy túi liền xin đổi”. Thứ sử Giao Châu là Chu
Thặng dâng thư lên vua Hán rằng: “Giao Châu ở nơi xa
cách, quan lại tập tục tham ô. Họ lớn làm đủ điều gian trá,
trưởng sử tha hồ bạo ngược bóc lột muôn dân”. Ngay ở thời
Đông Hán, Thái thú Giao Chỉ Trương Khôi ăn hối lộ hàng
nghìn vàng. Cuối đời Đông Hán, Thứ sử Chu Phù “xâm
ngược bách tính, ép dân nộp phú thuế, một con hoàng ngư
thu một hộc gạo”.
Sau thời kỳ nội chiến phân tranh, Trung Quốc được
thống nhất vào thời nhà Tùy (581 - 618). Năm 607, vua
Tùy Dưỡng Đế cho tổ chức lại đơn vị hành chính cấp quận.
Đến thời Đường (618 - 907), chính quyền đô hộ bãi bỏ các
quận do nhà Tùy lập, khôi phục lại hệ thống các châu,
huyện đời Nam - Bắc triều. Năm 622, nhà Đường đặt Giao
Châu đô hộ phủ để cai trị toàn bộ đất nước ta. Đối với khu
vực Quảng Ninh, nhà Đường lấy các huyện An Hải và Ngọc
Sơn của quận Ninh Việt (thời Tùy) lập thành châu Ngọc,
đến năm 675 đổi tên thành châu Lục . Phạm vi của châu
1
Lục ở vào khoảng khu vực tỉnh Quảng Ninh (Việt Nam) và
một phần tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc). Châu Lục gồm
_______________
1. Xem Đào Duy Anh: Đất nước Việt Nam qua các đời, Sđd, tr.98.

