Page 39 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 39
Ý thức về cái ta là vô ý thức. Nghịch lí này phải được hiểu: Ý
thức về cái ta là vô ý thức và ý thức không về cái ta - hay vô ý thức
về cái ta - là trở thành ý thức. Và khi không có cái ta, khi cái ta nhỏ
bé, tí hon này biến mất, bạn đạt tới cái ta th c với ch 'T' hoa - gọi
nó là cái ta tối cao, cái ta của tất cả.
Cho nên nó là cả hai: vô ngã theo nghĩa nó không chỉ là của bạn,
và cũng là cái ta tối thượng n a, bởi vì nó là cái ta của tất cả. Bạn
đánh mất trung tâm tí hon của mình và bạn trở thành trung tâm của
bản thân s tồn tại. Bỗng nhiên bạn trở thành vô hạn; bỗng nhiên
bạn không còn bị giới hạn, bạn không có lồng bao quanh con người
mình, và quyền năng vô hạn bắt đầu tuôn chảy qua bạn. Bạn trở
thành phương tiện - trong suốt, không chướng ngại nào. Bạn trở
thành chiếc sáo và Krishna có thể hát qua bạn. Bạn trở thành chỉ là
lối đi - trống rỗng, không cái gì của riêng bạn. Đây là điều tôi gọi là
buông xuôi.
Thái độ ý thức về cái ta - đó là thái độ của xung đột, tranh đấu,
vật lộn. Nếu bạn đang tranh đấu với s tồn tại bạn sẽ ý thức về cái
ta và, tất nhiên, bạn sẽ bị thất bại đi thất bại lại mãi. Từng bước đều
sẽ là bước đi ngày một nhiều thất bại hơn. Ngã lòng của bạn là chắc
chắn, bạn phải chịu số phận đó ngay từ đầu rồi bởi vì bạn không thể
duy trì được cái ta này chống lại vũ trụ. Điều đó là không thể được,
bạn không thể tồn tại tách rời được. Bạn không thể là sư được.
Từ 'monk - sư' này cũng hay. Bạn phải nhận biết về nh ng từ
tương t bắt nguồn từ cùng gốc, như 'monopoly - độc quyền' hay
'monastery - tu viện' hay 'monologue - độc thoại'. Sư là người cố
gắng là bản thân mình, người cố gắng xác định biên giới của mình
và là người cố gắng tồn tại tách rời khỏi toàn thể s tồn tại này.
Toàn bộ nỗ l c của người đó mang tính bản ngã. Điều đó nhất định
thất bại; không sư nào đã bao giờ có thể thành công.
Bạn có thể thành công chỉ khi cùng phe với Thượng đế, không
bao giờ chống lại ngài. Bạn có thể thành công chỉ với cái toàn thể,
đừng bao giờ chống lại nó. Cho nên nếu bạn nản lòng, trong khổ
sâu sắc, nhớ lấy: bạn đang tạo ra khổ đó. Và bạn đang tạo ra nó
bằng thủ đoạn tinh vi: bạn tranh đấu chống lại cái toàn thể.
Chuyện xảy ra - hồi đó chắc phải đang mùa mưa như thế này -
và dòng sông qua làng bị ngập lụt. Mọi người chạy tới Mulla