Page 43 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 43

Và thế rồi bảy ngày trôi qua, và Alexander rất sốt ruột. Hiền nhân
                tới và ông ấy nói, "Phải cần một năm n a."
                     Alexander nói, "Ông muốn nói gì, cần một năm n a sao? Ông

                biết hay ông không biết? Nếu ông biết, thì ông biết - nói cho ta đi.
                Sao lại phí thời gian?"
                     Hiền nhân này cả cười và ông ấy nói, "Tôi càng suy tư, điều đó
                lại càng trở thành không thể biết được. Tôi càng biết nhiều, vấn đề
                lại càng trở nên khó hơn để nói rằng tôi biết. Hai mươi bốn giờ tôi đã
                cố gắng và cố gắng, và nó bắt đầu trượt khỏi tay tôi. Nó rất khó nắm
                bắt - nó giống như thu  ngân vậy. Thế là tôi đã yêu cầu bảy ngày -
                điều đó cũng chẳng ích gì. Bây giờ, phải ít nhất một năm - và tôi

                cũng không chắc rằng tôi sẽ có khả năng đem ra định nghĩa."
                     Hiên nhân này đã làm hết sức. Ông ấy phải đã là trí huệ th c,
                bởi vì không có cách nào định nghĩa cái ta th c. Nhưng con người
                không thể sống mà không có cái ta - người ta cảm thấy trống rỗng
                thế! Thế thì người ta cảm thấy giống như bánh xe không có trục; thế

                thì người ta cảm thấy giống như chu vi không có trung tâm. Không,
                khó mà sống không có cái ta.
                     Biết cái ta th c là điều gian nan vất vả; người ta phải du hành lâu
                để về nhà. Người ta phải gõ lên nhiều cửa trước khi người ta đi tới
                đúng cửa. Thủ đoạn dễ dàng là, bạn có thể tạo ra cái ta giả. Trồng
                hoa hồng th c thì khó; bạn có thể mua hoa hồng nh a. Chúng sẽ
                không lừa bạn, nhưng chúng sẽ lừa hàng xóm. Hừ? - đó là vấn đề

                của cái ta, bản ngã. Nó không thể lừa được bạn - bạn biết rõ rằng
                bản thân mình không biết mình là ai - nhưng ít nhất nó có thể lừa
                hàng xóm. Trong thế giới bên ngoài ít nhất bạn cũng có cái nhãn
                nào đó, bạn là ai.
                     Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Nếu ai đó hỏi, "Bạn là ai?"
                bạn  trả  lời  thế  nào?  Bạn  nói  tên  mình.  Cái  tên  không  phải  là  của

                bạn, bởi vì bạn đi vào trong thế giới không có tên; bạn tới vô danh.
                Nó không phải là thuộc tính của bạn, nó đã được trao cho bạn. Và
                bất kì cái tên nào, A-B-C-D, cũng đều h u dụng; nó là tùy tiện. Nó
                không phải là bản chất theo bất kì cách nào.
                     Nếu bạn được gọi là 'Ram,' tốt; nếu bạn được gọi là 'Hari,' tốt,
                chẳng tạo ra khác biệt gì. Bất kì cái tên nào cũng áp dụng được cho
                bạn như mọi cái tên khác. Nó chỉ là cái nhãn. Cái tên là cần thiết để

                gọi bạn, nhưng nó chẳng liên quan gì tới bản thể bạn cả. Hay bạn
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48