Page 45 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 45

bạn! Cái ta giả tạo này không phải là của bạn bởi vì bạn đã tạo ra
                nó; và cái ta th c của bạn cũng không phải của bạn bởi vì nó vẫn ở
                trong Thượng đế, bạn vẫn được bắt rễ vào Thượng đế.

                     Cái ta giả tạo mà chúng ta cứ mang theo trong các kiếp sống của
                mình như lá cờ bao giờ cũng mang nguy cơ bị hỏng. Nó rất mong
                manh, nó rất yếu đuối - nó phải như vậy, nó là nhân tạo. Làm sao
                con người có thể làm ra cái gì đó bất tử được? Bản thân con người
                phải đi qua nhiều cái chết, cho nên bất kì cái gì con người tạo ra bao
                giờ cũng h u tử. Do đó mới có sợ hãi, liên tục sợ hãi rằng "Mình có
                thể bị mất. Cái ta của mình có thể bị phá hu ." Nỗi sợ liên tục run rẩy
                bên trong con người bạn - bạn không bao giờ có thể chắc chắn về

                cái ta giả tạo của mình, bạn biết nó là giả. Bạn có thể né tránh s
                kiện này nhưng bạn biết nó là giả. Nó được tụ tập lại cùng nhau,
                được chế tạo ra; nó mang tính máy móc, nó không mang tính h u
                cơ.
                     Bạn  có  quan  sát  khác  biệt  gi a  đơn  vị  h u  cơ  và  đơn  vị  máy

                móc không? Bạn làm ra động cơ xe ô tô, bạn có thể mua các bộ
                phận trên thị trường và bạn có thể lắp ráp các bộ phận đó, và động
                cơ bắt đầu hoạt động như một đơn vị. Hay bạn có thể mua các bộ
                phận của chiếc radio từ chợ và bạn có thể lắp chúng lại, và chiếc
                radio bắt đầu hoạt động như một đơn vị. Bằng cách nào đó nó đi tới
                có một cái ta. Không bộ phận nào có thể vận hành t  nó như chiếc
                radio được - tất cả các bộ phận cùng nhau bắt đầu vận hành như

                một chiếc radio. Nhưng dầu vậy đơn vị này vẫn cứ mang tính máy
                móc, bị ép buộc từ bên ngoài. Nhưng khi bạn gieo hạt mầm vào đất,
                nh ng hạt mầm này chết đi trong đất và cây mọc lên - đơn vị này là
                h u cơ. Nó không bị ép buộc từ bên ngoài, đơn vị này ở bên trong
                bản thân hạt mầm. Hạt mầm cứ mọc lên, cứ thu lấy cả nghìn lẻ một
                thứ từ đất, từ không khí, từ mặt trời, từ bầu trời - nhưng đơn vị này

                đang tới từ bên trong. Trung tâm tới trước và thế rồi chu vi tới. Trong
                đơn vị máy móc chu vi tới trước rồi trung tâm mới tới.
                     Con người là một đơn vị h u cơ. Một ngày nào đó bạn đã là hạt
                mầm, như bất kì cái cây nào; trong mảnh đất của bụng mẹ, bạn bắt
                đầu thu thập chu vi của mình. Trung tâm tới trước hết, trung tâm đi
                trước chu vi - và bây giờ bạn đã quên mất trung tâm hoàn toàn. Bạn
                sống ở chu vi và bạn nghĩ đây là toàn thể cuộc sống của mình. Chu

                vi này, và việc liên tục sống trên nó, tạo ra một loại cái ta, cái ta giả
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50