Page 63 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 63

Họ đã không cản trở - đó là tất cả điều họ đã làm - nhưng họ đã
                không tạo ra nó.
                     Đây là nghịch lí. Người sáng tạo th c biết rằng mình đã không

                tạo ra điều gì cả, s  tồn tại đã làm việc qua người đó. Nó đã ám ảnh
                người đó, tay người đó, con người người đó, và nó đã tạo ra cái gì
                đó qua người đó. Người đó là nhạc cụ. Đây là nghệ thuật th c, nơi
                nghệ sĩ biến mất - thế thì không có vấn đề bản ngã. Và thế thì nghệ
                thuật  trở  thành  mang  tính  tôn  giáo.  Thế  thì  nghệ  sĩ  là  nhà  huyền
                môn - không chỉ đúng về mặt kĩ thuật, mà đích th c về s  tồn tại.
                     Càng ít người nghệ sĩ trong công việc của họ, công việc càng
                hoàn hảo hơn. Khi nghệ sĩ tuyệt đối vắng bóng, thế thì sáng tạo là

                tuyệt đối hoàn hảo - theo tỉ lệ này, nhớ lấy. Nghệ sĩ càng hiện diện
                nhiều, sản phẩm sẽ càng ít hoàn hảo. Nếu nghệ sĩ hiện diện quá
                nhiều, sản phẩm sẽ thành kinh tởm, nó sẽ thần kinh. Nó sẽ chỉ là
                bản ngã - nó còn có thể là cái gì khác được?
                     Bản ngã là bệnh thần kinh. Và một điều n a cần phải ghi nhớ:

                bản  ngã  bao  giờ  cũng  muốn  được  hoàn  hảo.  Bản  ngã  là  rất  cầu
                toàn. Bản ngã bao giờ cũng muốn cao hơn và tốt hơn người khác;
                do đó nó là người cầu toàn. Nhưng qua bản ngã, hoàn hảo là không
                bao giờ có thể có được, cho nên nỗ l c này là ngớ ngẩn. Hoàn hảo
                là có thể chỉ khi bản ngã không có - nhưng thế thì, người ta chẳng
                bao giờ nghĩ tới hoàn hảo chút nào.
                     Cho  nên  nghệ  sĩ  th c  thụ  chẳng  bao  giờ  nghĩ  tới  hoàn  hảo.

                Người đó không có ý tưởng về hoàn hảo, người đó đơn giản cho
                phép bản thân mình trong buông xuôi, trong buông bỏ, và bất kì cái
                gì xảy ra, cứ xảy ra. Nghệ sĩ th c thụ chắc chắn nghĩ về tính toàn
                thể, nhưng không bao giờ về hoàn hảo. Người đó muốn được toàn
                bộ trong nó, có vậy thôi. Khi người đó nhảy múa, người đó muốn
                biến mất trong điệu vũ. Người đó không muốn có đó, bởi vì s  hiện

                diện của vũ công sẽ là cái gây rối trong điệu vũ. Duyên dáng, tuôn
                chảy sẽ bị rối loạn, cản trở. Khi vũ công không có đó, mọi tảng đá
                đều biến mất, luồng chảy rất im lặng, mềm mại.
                     Nghệ sĩ th c thụ chắc chắn nghĩ tới cái toàn bộ - làm sao để là
                toàn bộ? - nhưng không bao giờ nghĩ về hoàn hảo. Và cái đẹp là ở
                chỗ nh ng người toàn bộ đều hoàn hảo. Nh ng người nghĩ tới hoàn
                hảo không bao giờ hoàn hảo, không bao giờ toàn bộ. Ngược lại, họ
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68