Page 138 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 138
Tự do là mục đích của cuộc sống. Không có tự do, cuộc sống
không có nghĩa chút nào. Tự do này không ngụ ý tự do chính trị, xã
hội hay kinh tế. Tự do này ngụ ý tự do khỏi thời gian, tự do khỏi tâm
trí, tự do khỏi ham muốn. Khoảnh khắc tâm trí không còn nữa, bạn
là một với vũ trụ; bạn là bao la như bản thân vũ trụ.
Chính tâm trí là rào chắn giữa bạn và thực tại, và bởi vì rào chắn
này, bạn vẫn còn bị giới hạn trong xà lim bóng tối nơi không ánh
sáng nào đạt tới và nơi không niềm vui nào có thể thấm vào được.
Bạn sống trong khổ sở bởi vì bạn không được ngụ ý sống trong chỗ
nhỏ bé, hạn hẹp đó. Bản thể bạn muốn mở rộng tới chính cội nguồn
tối thượng của sự tồn tại. Bản thể bạn khao khát tính đại dương, còn
bạn đã trở thành giọt sương. Làm sao bạn có thể hạnh phúc được?
Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Con người sống trong khổ sở
bởi vì con người sống trong cầm tù.
Và Phật Gautama nói rằng tanha - ham muốn - là căn nguyên
gốc rễ của mọi khổ sở của chúng ta bởi vì ham muốn tạo ra tâm trí.
Ham muốn nghĩa là tạo ra tương lai, phóng chiếu bản thân bạn vào
tương lai, đem ngày mai vào. Đem ngày mai vào, và hôm nay biến
mất, bạn không thể thấy được nó thêm nữa, mắt bạn bị che phủ bởi
ngày mai. Đem ngày mai vào, và bạn sẽ phải mang tải trọng của tất
cả những ngày hôm qua của bạn bởi vì ngày mai chỉ có thể có nếu
những ngày hôm qua cứ nuôi dưỡng nó.
Từng ham muốn được sinh ra từ quá khứ, và từng ham muốn
được phóng chiếu vào tương lai. Quá khứ và tương lai, chúng tạo
nên toàn thể tâm trí bạn. Phân tích tâm trí, giải phẫu nó, và bạn sẽ
thấy chỉ hai thứ: quá khứ và tương lai. Bạn thậm chí sẽ không thấy
một li hiện tại nào, thậm chí không có một nguyên tử hiện tại nào. Và
hiện tại mới là thực tại duy nhất, sự tồn tại duy nhất, điệu vũ duy
nhất có đó.
Hiện tại có thể được tìm thấy chỉ khi tâm trí đã dừng hoàn toàn -
khi quá khứ không còn chế ngự bạn và tương lai không còn sở hữu
bạn, khi bạn được ngắt khỏi kí ức và tưởng tượng. Trong khoảng
khắc đó bạn ở đâu? Bạn là ai? Trong khoảnh khắc đó bạn là không
ai cả. Và không ai có thể làm hại bạn khi bạn là không ai cả. Bạn
không thể bị thương bởi vì bản ngã rất sẵn sàng nhận vết thương.
Bản ngã gần như tìm và kiếm để bị thương; nó tồn tại qua những vết
thương. Toàn thể sự tồn tại của nó phụ thuộc vào khổ sở, đau đớn.