Page 139 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 139

Khi bạn là không ai cả, đau khổ là không thể được, lo âu đơn
                giản không thể tin nổi. Khi bạn là không ai cả, có im lặng lớn lao,
                tĩnh lặng, không tiếng ồn bên trong. Quá khứ mất rồi, tương lai biến

                mất - cái gì có đó để tạo ra tiếng ồn? Và im lặng được nghe thấy là
                tinh tú, thiêng liêng. Lần đầu tiên, trong những khoảng không vô trí
                đó, bạn trở nên nhận biết về lễ hội vĩnh hằng cứ diễn ra mãi mãi. Đó
                là điều tạo nên sự tồn tại này.
                     Ngoại  trừ  con  người,  toàn  thể  sự  tồn  tại  là  phúc  lạc.  Chỉ  con
                người đã rơi khỏi nó, đã đi lạc lối. Chỉ con người có thể làm điều đó
                bởi vì chỉ con người có tâm thức.
                     Bây giờ, tâm thức có hai khả năng: Nó có thể trở thành ánh sáng

                chói chang trong bạn, sáng tới mức ngay cả mặt trời cũng trông mờ
                nhạt nếu so với nó - Phật nói dường như cả nghìn mặt trời đã mọc
                lên bất thần, khi bạn nhìn vào bên trong mà không có tâm trí nó tất
                cả đều là ánh sáng, ánh sáng vĩnh hằng. Nó tất cả là niềm vui, thuần
                khiết,  không  tì  vết,  không  ô  nhiễm.  Nó  đơn  giản  là  phúc  lạc,  hồn

                nhiên. Nó là kì diệu. Oai nghiêm của nó là không thể tả được, cái
                đẹp của nó là không thể diễn tả nổi, và phúc lành của nó là không
                bao giờ hết. Aes dhammo sanantano - "luật tối thượng là vậy."
                     Nếu bạn có thể gạt tâm trí của mình sang bên, bạn sẽ trở nên
                nhận biết về vở kịch vũ trụ. Thế thì bạn chỉ là năng lượng, và năng
                lượng bao giờ cũng ở đây bây giờ, nó chưa bao giờ rời khỏi "ở đây
                bây giờ." Đó là một khả năng; bạn có thể trở thành tâm thức thuần

                khiết.
                     Khả năng kia là bạn có thể trở thành tự ý thức. Thế thì bạn sa
                ngã. Thế thì bạn trở thành thực thể tách rời khỏi thế giới. Thế thì
                bạn trở thành hòn đảo, xác định, xác định rõ. Thế thì bạn bị giới hạn
                bởi vì tất cả các chiều đều giới hạn. Thế thì bạn trong xà lim nhà tù,
                và xà lim nhà tù là tối tăm, hoàn toàn tối. Không có ánh sáng, không

                có khả năng của ánh sáng. Và xà lim nhà tù làm bạn què quặt, làm
                bạn tê liệt.
                     Tự ý thức trở thành tù túng; cái ta là tù túng. Còn tâm thức trở
                thành tự do.
                     Vứt bỏ cái ta và có ý thức! Đó là toàn thể thông điệp, thông điệp
                của tất cả chư phật của tất cả các thời đại, quá khứ, hiện tại, tương
                lai. Cốt lõi bản chất của thông điệp này là rất đơn giản: Vứt bỏ cái ta,

                tâm trí, và hiện hữu.
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144