Page 141 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 141
chúng ta không được dạy cách nhảy múa quanh hoa. Chúng ta
được bảo cho tên những ngọn núi, nhưng chúng ta không được dạy
cách giao cảm với núi non, cách giao cảm với các vì sao, cách giao
cảm với cây cối, cách hài hoà với sự tồn tại.
Không hài hoà, làm sao bạn có thể hạnh phúc được? Không hài
hoà, bạn nhất định vẫn còn trong đau khổ, trong khổ sở lớn lao,
trong đau đớn. Bạn có thể hạnh phúc chỉ khi bạn đang nhảy múa với
điệu vũ của cái toàn thể, khi bạn đang chỉ là một phần của điệu vũ,
khi bạn chỉ là một phần của dàn nhạc lớn này, khi bạn không hát bài
ca của mình một cách tách rời. Chỉ thế thì, trong việc tan chảy đó,
con người mới tự do.
Làm sao tôi có thể vẫn còn lại bản thân mình? Tôi cảm
thấy tôi đánh mất bản thân mình khi tôi sẵn sàng gần
mọi người.
Mọi người đều muốn trở thành phi thường. Đó là tìm kiếm của
bản ngã: là ai đó đặc biệt, là ai đó duy nhất, vô song. Và đây là
ngược đời: Bạn càng cố gắng là ngoại lệ, bạn càng trông có vẻ bình
thường bởi vì mọi người đều theo đuổi cái phi thường. Nó là ham
muốn bình thường thế. Nếu bạn trở thành bình thường, chính tìm
kiếm là bình thường lại là phi thường bởi vì hiếm khi ai đó muốn chỉ
là không ai cả, hiếm khi ai đó muốn chỉ là sự hổng hoác, không gian
trống rỗng.
Đây mới thực sự là phi thường theo cách nào đó bởi vì không ai
muốn điều đó cả. Và khi bạn trở thành bình thường, bạn trở thành
phi thường, và tất nhiên, bỗng nhiên bạn khám phá ra rằng không có
tìm kiếm bạn đã trở thành duy nhất.
Thực tế, mọi người đều duy nhất. Nếu bạn có thể chấm dứt việc
thường xuyên chạy theo các mục đích cho dù một khoảnh khắc thôi,
bạn sẽ nhận ra rằng bạn là duy nhất. Chẳng có cái gì để được khám
phá cả; nó đã có đó rồi. Nó đã là hoàn cảnh rồi: Hiện hữu là duy
nhất rồi. Không có cách khác của hiện hữu. Mọi chiếc lá trên cây
đều duy nhất, mọi hòn sỏi trên bãi biển đều duy nhất; không có cách
khác của hiện hữu. Bạn không thể tìm ra hòn đá tương tự ở bất kì
đâu trên toàn thể trái đất này.