Page 149 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 149

Nhưng đừng tìm cớ bởi vì nếu bạn tìm cớ, bạn không thể loại bỏ
                được những gốc rễ đó.
                     Phát biểu cuối cùng của người hỏi là việc hợp lí hoá. Có lẽ cô ấy

                đã không có khả năng thấy ra phẩm chất cố hữu của nó. Cô ấy nói,
                "Giúp tôi với! Sự tồn tại dường như khổng lồ thế."
                     Bây giờ cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy sợ việc nhận bởi vì sự tồn tại
                khổng lồ thế, rằng cô ấy sợ việc cho bởi vì sự tồn tại khổng lồ thế.
                Phỏng  có  ích  gì  mà  đem  tình  yêu  nhỏ  bé  của  bạn,  chỉ  như  giọt
                sương, cho đại dương? Đại dương sẽ chẳng bao giờ biết về nó; do
                đó không có vấn đề cho và không có vấn đề nhận. Bởi vì đại dương
                khổng lồ thế, bạn sẽ bị nhận chìm trong nó. Do đó nó giống như cái

                chết. Nhưng đây là cách hợp lí hoá của bạn.
                     Bạn không biết gì về sự tồn tại; bạn không biết gì về bản thân
                mình - chính là điểm của sự tồn tại gần nhất với bạn. Chừng nào
                bạn còn chưa bắt đầu từ bản thể riêng của mình, bạn sẽ không bao
                giờ biết tới sự tồn tại. Đó là điểm bắt đầu, và mọi thứ đều phải bắt

                đầu từ chính chỗ bắt đầu.
                     Biết  bản  thân  mình,  bạn  sẽ  biết  sự  tồn  tại  của  mình.  Nhưng
                hương vị và hương thơm của sự tồn tại của bạn sẽ cho bạn dũng
                cảm để đi sâu hơn một chút vào sự tồn tại của người khác. Nếu sự
                tồn tại riêng của bạn đã làm cho bạn phúc lạc thế, chính khao khát
                tự nhiên là đi vào các bí ẩn khác đang bao quanh bạn: bí ẩn con
                người, bí ẩn của con vật, bí ẩm của cây cối, bí ẩn của các vì sao.

                     Và một khi bạn đã biết tới sự tồn tại của mình, bạn không còn sợ
                chết.
                     Cái chết là hư cấu; nó không xảy ra, nó chỉ có xuất hiện. Nó xuất
                hiện  từ  bên  ngoài.  Bạn  đã  bao  giờ  thấy  cái  chết  riêng  của  mình
                chưa? Bạn bao giờ cũng thấy ai đó khác chết. Nhưng bạn đã từng
                thấy bản thân mình chết chưa? Chẳng ai thấy cả; bằng không ngay

                cả mức tối thiểu cuộc sống này cũng trở thành không thể được. Bạn
                thấy đấy, mọi ngày đều có ai đó chết, nhưng nó bao giờ cũng là ai
                đó khác chết; nó chưa bao giờ là bạn cả.
                     Nhà thơ, người đã viết "Đừng bao giờ hỏi chuông điểm cho ai;
                nó đang điểm cho ba người" có hiểu biết sâu sắc hơn bạn. Ông ấy
                phải đã là người Ki tô giáo bởi vì khi ai đó chết trong một làng Ki tô
                giáo,  chuông  nhà  thờ  điểm  để  thông  báo  cho  mọi  người  -  những

                người đã đi tới trang trại của họ, tới vườn quả, những người đã đi
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154