Page 92 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 92
tay bạn... nhưng nó không là gì khi so với tình yêu - nó thậm chí
không được là một giọt sương trong đại đương mà chính là tình yêu.
Nhưng xã hội rất hạnh phúc với điều đó bởi vì điều đó là tin cậy
được. Chồng có thể tin cậy vào bạn, tin cậy rằng ngày mai nữa, bạn
sẽ trung thành như bạn hôm nay. Tình yêu không thể được tin cậy -
và hiện tượng kì lạ nhất là ở chỗ tình yêu là tin cậy lớn nhất nhưng
nó không thể được tin cậy. Trong khoảnh khắc này nó là toàn bộ,
nhưng khoảnh khắc tiếp vẫn còn để mở. Nó có thể lớn lên bên trong
bạn; nó có thể bay hơi khỏi bạn. Chồng muốn có người vợ, người là
nô lệ trong cả đời cô ấy. Anh ta không thể phụ thuộc vào tình yêu
được; anh ta phải tạo ra cái gì đó tựa như tình yêu nhưng do tâm trí
con người chế tạo ra.
Điều đó không chỉ có trong mối quan hệ của tình yêu mà còn có
trong các lĩnh vực khác của cuộc sống, rằng trung thành đã được
kính trọng lớn lao. Nhưng nó phá huỷ thông minh. Người lính phải
trung thành với quốc gia. Người đã thả bom nguyên tử xuống
Hiroshima và Nagasaki - bạn không thể gọi người đó là kẻ chịu trách
nhiệm được; người đó đơn giản hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Người đó bị ra lệnh, và người đó trung thành với cấp trên của mình;
đó là toàn thể việc huấn luyện của quân đội. Trong nhiều năm họ
huấn luyện bạn để cho bạn trở thành gần như không có khả năng
nổi dậy. Cho dù bạn thấy rằng điều đang được yêu cầu bạn làm là
tuyệt đối sai, dầu vậy việc huấn luyện của bạn đã đi sâu thế bạn sẽ
nói, "Vâng, thưa ngài, tôi sẽ thực hiện điều đó."
Tôi không thể quan niệm nổi rằng người đã thả bom xuống
Hiroshima và Nagasaki là cái máy. Người đó cũng có trái tim, cũng
như bạn. Người đó cũng có vợ và con, mẹ già và cha già. Người đó
cũng là con người như bạn - với một khác biệt thôi. Người đó đã
được huấn luyện để tuân theo mệnh lệnh mà không hỏi và khi mệnh
lệnh đã được trao, người đó đơn giản tuân theo nó.
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi về tâm trí người đó. Có thể quan niệm
được rằng người đó đã không nghĩ là quả bom này sẽ huỷ diệt gần
hai trăm nghìn người không? Người đó có thể đã không nói, "Không!
Chẳng phải bị viên tướng bắn vì không tuân lệnh còn tốt hơn đi giết
hai trăm nghìn người sao?" Có lẽ ý tưởng này chưa bao giờ xuất
hiện cho người đó.