Page 32 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 32
Cho nên người ăn xin này rất mạnh. Không người ăn xin nào
khác có thể bén mảng tới phố đại học này, ngay cả việc đi vào cũng
bị cấm. Mọi người đều biết đại học này thuộc về ai - về người ăn xin
đó! Một hôm tôi bất ngờ thấy một thanh niên; người già kia không có
đó. Tôi hỏi anh ta, "Có chuyện gì vậy? Ông già đâu rồi?"
Anh ta nói, "Ông ấy là bố vợ tôi. Ông ấy đã trao đại học này cho
tôi như món quà." Bây giờ, đại học này chẳng biết rằng quyền làm
chủ đã thay đổi, rằng ai đó khác bây giờ mới là người chủ. Anh
thanh niên này nói, "Tôi đã cưới con gái ông ấy."
Ở Ấn Độ của hồi môn được trao cho khi bạn lấy con gái của ai
đó. Không chỉ là bạn lấy người con gái đó đâu: bố vợ bạn phải cho
bạn, nếu ông ấy rất giầu, thì là chiếc xe hơi, nhà gỗ một tầng. Nếu
ông ấy không giầu lắm thì ít nhất cũng một chiếc xe vetspa; nếu
không thế, thì ít nhất cũng là chiếc xe đạp, nhưng ông ấy phải cho
cái gì đó này khác - chiếc radio, chiếc đài bán dẫn, chiếc ti vi - và
một số tiền mặt. Nếu ông ấy th c s giầu, ông ấy cho bạn cơ hội ra
nước ngoài, để học tập, để trở thành người có giáo dục hơn, thành
bác sĩ, kĩ sư - và ông ấy sẽ trả tiền cho điều đó.
Con gái người ăn xin này đã lấy chồng và của hồi môn của cô ấy
mà anh chàng này được trao cho là cả khu trường đại học. Anh ta
nói, "Từ hôm nay phố này và đại học này thuộc về tôi. Và bố vợ tôi
đã giới thiệu cho tôi ai là khách hàng của tôi."
Tôi thấy ông già kia ở bãi chợ cho nên tôi nói với ông ta, "Hay
đấy! Ông đã làm việc phải đấy khi cho của hồi môn."
"Vâng," ông ta nói, "Tôi chỉ có mỗi đứa con gái và tôi muốn làm
điều gì đó cho con rể mình. Tôi đã cho nó chỗ tốt nhất để ăn xin.
Bây giờ tôi ở đây lại cố gắng thu xếp độc quyền của mình ở chợ
này. Đó là công việc rất khó khăn ở đây bởi vì có biết bao nhiêu là
kẻ ăn xin, những kẻ cao cấp đã chiếm các khách hàng rồi. Nhưng
chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ xoay xở; tôi sẽ tống vài kẻ ăn xin
ở đây đi " - và chắc chắn ông ta đã làm điều đó.
Cho nên khi khu rừng bị cháy thì hai kẻ ăn xin này nghĩ ngợi một
chốc. Họ là kẻ thù, không chỉ trên lời nói, nhưng đây là trường hợp
khẩn cấp. Người mù nói với người không có chân, "Bây giờ cách
duy nhất để thoát là ông cưỡi lên vai tôi đây này; dùng đôi chân của
tôi còn tôi sẽ dùng đôi mắt của ông. Đó là cách duy nhất chúng ta có
thể t cứu mình."