Page 96 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 96
Nghe "cảm nhận bên trong"
Một cậu bé thường xuyên gãi đầu. Bố nó một hôm nhìn nó và
nói, "Này con, sao con cứ gãi đầu thế?"
"Thế này," cậu bé đáp, "Con đoán bởi vì con là người duy nhất
biết nó ngứa."
Đây là cảm nhận bên trong! Chỉ bạn mới biết. Không ai khác có
thể biết được. Điều đó không thể được quan sát từ bên ngoài. Khi
bạn đau đầu, chỉ bạn mới biết - bạn không thể chứng minh được nó.
Khi bạn hạnh phúc, chỉ bạn mới biết - bạn không thể chứng minh
được nó. Bạn không thể đặt nó lên bàn để mọi người giám định,
khảo sát tỉ mỉ, phân tích.
Th c tế, cảm nhận bên trong mang tính bên trong tới mức bạn
thậm chí không thể chứng minh được rằng nó tồn tại. Đó là lí do tại
sao khoa học phủ nhận nó, nhưng việc phủ nhận không mang tính
nhân bản. Ngay cả nhà khoa học cũng biết rằng khi ông ta cảm thấy
yêu, ông ta có cảm nhận bên trong. Cái gì đó có đấy! Nó không phải
là một vật, và nó không phải là đối thể, và không thể nào đưa nó ra
trước người khác được - và dầu vậy nó vẫn hiện hữu.
Cảm nhận bên trong có tính hợp lệ riêng của nó. Nhưng bởi vì
việc huấn luyện khoa học, mọi người đã mất tin cậy vào giác quan
bên trong của mình. Họ phụ thuộc vào người khác. Bạn phụ thuộc
nhiều tới mức nếu ai đó nói, "Anh trông rất hạnh phúc," bạn bắt đầu
cảm thấy hạnh phúc. Nếu hai mươi người quyết định làm cho bạn
bất hạnh, họ có thể làm cho bạn bất hạnh. Họ chỉ phải lặp lại điều đó
cả ngày - bất kì khi nào bạn bắt gặp họ, họ phải nói với bạn, "Anh
trông rất bất hạnh, rất buồn. Có chuyện gì vậy? Ai đó chết hay cái gì
sao?" Và bạn sẽ bắt đầu ngờ v c: bao nhiêu người đang nói rằng
mình bất hạnh thế, mình chắc phải thế rồi.
Bạn lệ thuộc vào ý kiến của mọi người. Bạn đã phụ thuộc vào ý
kiến của mọi người nhiều tới mức bạn đã làm mất mọi dấu vết của
giác quan bên trong. Giác quan bên trong này phải được khám phá
lại, bởi vì tất cả những cái đẹp đẽ và tất cả những cái tốt lành và tất
cả những cái thiêng liêng chỉ có thể được cảm thấy bởi giác quan
bên trong.