Page 99 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 99

mắt bạn  sẽ không  biết  ánh  sáng.  Tai  nói  điều  gì đó  về âm thanh;
                không có tai bạn sẽ không biết gì về âm thanh. Có giác quan thứ
                sáu, giác quan bên trong, cái chỉ ra và cho bạn biết điều gì đó về

                bản thân mình và cội nguồn tối thượng của mọi thứ. Giác quan đó
                phải được khám phá ra.
                     Thiền không là gì ngoài việc khám phá ra giác quan bên trong.
                     NỖI  SỢ  LỚN  NHẤT  TRÊN  THẾ  GIỚI  LÀ  SỢ  Ý  KIẾN  CỦA
                NGƯỜI  KHÁC.  Và  khoảnh  khắc  bạn  không  sợ  đám  đông,  bạn
                không còn là cừu nữa, bạn trở thành sư tử. Tiếng gầm lớn phát sinh
                từ tim bạn, tiếng gầm của t  do.
                     Phật  th c  tế  đã  gọi  điều  đó  là  tiếng  gầm  của  sư  tử.  Khi  một

                người đạt tới trạng thái im lặng tuyệt đối người đó gầm như sư tử.
                Lần đầu tiên người đó biết t  do là gì bởi vì bây giờ không có sợ ý
                kiến của bất kì ai. Điều mọi người nói không thành vấn đề. Dù họ gọi
                bạn  là  thánh  nhân  hay  tội  nhân  cũng  chẳng  quan  trọng  gì;  người
                phán xử toàn thể và duy nhất của bạn là Thượng đế. Và 'Thượng

                đế'  này  không  ngụ  ý  gì  về  người  chút  nào,  Thượng  đế  đơn  giản
                nghĩa là toàn thể vũ trụ.
                     Vấn đề không phải là có khuôn mặt người; bạn có khuôn mặt của
                cây cối, dòng sông, núi non, các vì sao - toàn thể vũ trụ. Và đây là
                vũ trụ của chúng ta, chúng ta là một phần của nó. Không cần sợ nó,
                không cần che giấu bất kì cái gì với nó. Th c tế cho dù bạn có cố
                gắng bạn cũng không thể nào che giấu được. Cái toàn thể đã biết

                điều đó rồi, cái toàn thể biết về bạn hơn là bạn biết.
                     Và điều  thứ  hai  thậm chí còn  có ý nghĩa  hơn; điều  thứ  hai  là,
                Thượng đế đã phán xét rồi. Nó không phải là cái gì đó sẽ xảy ra
                trong tương lai đâu, nó đã xảy ra rồi: ngài đã phán xét rồi. Cho nên
                ngay cả nỗi sợ việc phán xét đó cũng khô héo đi. Vấn đề không phải
                là ở Ngày Phán xử cuối cùng. Bạn không cần run rẩy. Ngày phán xử

                đã xảy ra vào ngày đầu tiên; khoảnh khắc ngài tạo ra bạn, ngài đã
                phán xử bạn rồi. Ngài biết bạn, bạn là s  sáng tạo của ngài. Nếu cái
                gì đó đi sai với bạn, ngài chịu trách nhiệm, không phải bạn. Nếu bạn
                đi lạc lối, ngài chịu trách nhiệm, không phải bạn. Làm sao bạn có thể
                chịu trách nhiệm được? - bạn không phải là s  sáng tạo của riêng
                mình. Nếu bạn vẽ và cái gì đó đi sai bạn không thể nói rằng việc vẽ
                là nguyên nhân của nó - hoạ sĩ mới là nguyên nhân.
   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104