Page 98 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 98

nhảy ra, và Vivekananda cảm thấy rơi vào cơn mê trong ba giờ. Khi
                ông ấy mở mắt ra, ông ấy đã là con người hoàn toàn khác.
                     Ramakrishna nói, "Bây giờ ông nói gì đây? Thượng đế có hay

                Thượng đế không có? Giác quan bên trong của ông bây giờ nói gì?"
                     Ông ta lặng lẽ thế, tĩnh lặng thế, vì ông ta chưa bao giờ biết tới
                trước đây. Có hân hoan thế bên trong, hạnh phúc thế, hạnh phúc
                tràn  ngập  thế...  Ông  ta  phải  cúi  mình  xuống  và  chạm  chân
                Ramakrishna và nói, "Vâng, Thượng đế có ạ."
                     Thượng đế không phải là người mà là cảm giác tối thượng về
                hạnh phúc, cảm giác tối thượng của việc ở nhà, cảm giác tối thượng
                rằng  "Mình  thuộc  về  thế  giới  này  và  thế  giới  này  thuộc  về  mình.

                Mình không phải là người lạ ở đây, mình không phải là người ngoài."
                Cảm giác tối thượng - s  tồn tại - là, "Cái toàn thể này và mình là
                không tách rời." Kinh nghiệm này là Thượng đế. Nhưng kinh nghiệm
                này là có thể chỉ nếu bạn cho phép giác quan bên trong của mình
                vận hành.

                     Bắt đầu cho phép nó đi! Cho nó nhiều cơ hội nhất có thể được.
                Đừng bao giờ tìm những thẩm quyền bên ngoài, và đừng bao giờ
                tìm ý kiến bên ngoài. Giữ cho bản thân mình có chút ít độc lập hơn.
                Cảm nhiều hơn, nghĩ ít đi.
                     Đi và ngắm hoa hồng, và đừng lặp lại như vẹt, "Cái này đẹp."
                Điều này có thể chỉ là ý kiến, mọi người đã nói với bạn; từ chính thời
                thơ ấu bạn đã từng nghe, "Hoa hồng đẹp, là hoa vĩ đại." Cho nên khi

                bạn thấy hoa hồng, bạn đơn giản lặp lại, như cái máy tính, "Cái này
                đẹp." Bạn có th c s  cảm thấy điều đó không? Nó có phải là cảm
                nhận bên trong của bạn không? Nếu không phải vậy, đừng nói điều
                đó.
                     Nhìn mặt trăng, đừng nói rằng nó đẹp - trừ phi đấy là cảm nhận
                bên  trong  của  bạn.  Bạn  sẽ  ngạc  nhiên  rằng  chín  mươi  chín  phần

                trăm  chất  liệu  mà  bạn  mang  trong  tâm  trí  mình  tất  cả  đều  là  vay
                mượn. Và trong chín mươi chín phần trăm chất liệu đó, rác rưởi vô
                dụng, một phần trăm của cảm nhận bên trong bị mất, bị át đi. Vứt bỏ
                thông thái đi. Phục hồi giác quan bên trong của bạn.
                     Chính là qua giác quan bên trong mà Thượng đế mới được biết
                tới.
                     Có  sáu  giác  quan:  năm  giác  quan  hướng  ra  ngoài;  chúng  cho

                bạn biết về thế giới này. Mắt nói điều gì đó về ánh sáng; không có
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103