Page 91 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 91

thấy điên dại kì lạ. Cho nên trong nhiều năm bạn đã tin bản thân
                mình là ai đó, và thế rồi bỗng nhiên trong một khoảnh khắc của đơn
                độc bạn bắt đầu cảm thấy mình không phải là cái đó. Điều đó tạo ra

                sợ hãi: thế thì mình là ai?
                     Và nhiều năm kìm nén... sẽ phải mất thời gian cho cái th c t
                diễn đạt nó. Lỗ hổng giữa hai điều này được các nhà huyền môn gọi
                là "đêm tối của linh hồn" - cách diễn đạt rất thích hợp. Bạn không
                còn là cái giả nữa, và bạn vẫn chưa là cái thật. Bạn đang trong tình
                trạng lấp lửng, bạn không biết mình là ai.
                     Đặc biệt ở phương Tây, vấn đề này còn phức tạp hơn bởi vì họ
                đã không phát triển bất kì phương pháp luận nào đề khám phá ra cái

                th c  sớm  nhất  có  thể  được,  để  cho  đêm  tối  của  linh  hồn  có  thể
                được  rút  ngắn  lại.  Phương  Tây  chẳng  biết  gì  khi  có  liên  quan  tới
                thiền. Và thiền chỉ là cái tên cho việc là một mình, im lặng, chờ đợi
                cái th c t  khẳng định nó. Nó không phải là hành động, nó là thảnh
                thơi im lặng - bởi vì bất kì cái gì bạn "làm" đều sẽ bắt nguồn từ cá

                tính giả tạo của bạn... tất cả mọi việc làm của bạn, trong bao nhiêu
                năm qua, đều bắt nguồn từ nó. Nó là thói quen cũ.
                     Thói quen khó chết đi. Bao nhiêu năm sống trong cá tính giả bị
                áp đặt bởi những người yêu bạn, những người bạn kính trọng... và
                họ không cố tình làm bất kì điều gì xấu cho bạn. Ý định của họ là tốt,
                chỉ mỗi nhận biết của họ chẳng có gì. Họ không phải là những người
                có ý thức - bố mẹ bạn, thầy giáo bạn, các tu sĩ của bạn, các chính

                khách của bạn - họ không phải là những người có ý thức, họ vô ý
                thức. Và ngay cả ý định tốt trong tay người vô ý thức thì cũng biến
                thành độc hại.
                     Cho nên bất kì khi nào bạn một mình, có nỗi sợ sâu sắc - bởi vì
                bỗng nhiên cái giả bắt đầu biến mất. Và cái th c sẽ cần chút ít thời
                gian, bạn đã đánh mất nó bao nhiêu năm trước rồi. Bạn sẽ phải cân

                nhắc s  kiện là lỗ hổng bao nhiêu năm này cần được bắc cầu qua.
                     Trong sợ hãi - rằng "Mình đang làm mất chính bản thân mình, ý
                nghĩa của mình, lành mạnh của mình, tâm trí mình, mọi thứ"... bởi vì
                cái ta đã được người khác trao cho bạn bao gồm toàn những thứ
                này - có vẻ giống như bạn sẽ sắp điên khùng. Bạn lập tức bắt đầu
                làm điều gì đó chỉ để giữ cho mình được dính líu. Nếu không có mọi
                người, ít nhất cũng có hành động nào đó, để cho cái giả vẫn còn

                dính líu và không bắt đầu biến mất.
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96