Page 87 - Ca Mau dat va nguoi
P. 87

chú chạy tới trước bọn tôi. Chú còn đứng thở hào hễn
           bên  miệng  hầm  chữ L,  mình  mẫy  dính  đầy  sình  đất.
           Có  chuyện  lạ  là  chú  Mười  hết sức  tự nhiên,  cứ đứng
           dựa  lưng  vô  vách hầm  vừa  thở,  vừa  hát lao xao nghe
           tiếng đưỢc tiếng mâ"t:  “Cúc cu, cúc cu... rừng ca trong
           nắng...  Êin  nghe,  êm  nghe  nhạc  rừng  reo  liên  miên.
           Rừng  hát...”
                -      Trời đất! Đúng là “tiếng hát át tiếng bom”. Chú
           Mười coi  vậy mà  yêu đời hết cỡ ta?

                Tôi  day qua nhìn  Minh Xuân.  Nghe em vừa mới
           nói, chú  Mười như giật mình, kịp ngưng.  Mặt chú  còn
           hơi  sượng.  M ột  trái  bom  nữa  nổ.  Vách  hầm  rung
           chuyển.  Máy bay  rầm rít trên đầu.

                Xong lượt,  mẹ  con  chúng  nó  mới  chịu  kéo  nhau
           chuồn  m ât
                Trận đó, cả  cơ quan  anh em không ai  sao cả, chỉ
           trừ  có  tôi  và  anh  Minh  Nôi  bị  sưng  hai  bên  mắc  cá
           chân  do  té  ngã.  Bù  lại  là  được  một  trận  cười,  cười
           muôn phát no. Bởi lẽ, lúc quýnh quáng thế nào hay là
           vì  “nước  tới  trôn  mới  nhảy”  mà  anh  Minh  Nôì  vừa
           chạy  vừa  bợ  nguyên  tấm  ván  đưa  ra  trước  ngực  như
           bưng  ngu /ên  chiếc  bàn  (!).  Nên  cứ bị  cây  cỏ  vướng
           víu, trì kéo giữ lại, bao nhiêu giây tờ, sách truyện của
           anh đều rớt lại trắng dã phía sau, đến bộ bình trà cũng
           bị  cây  gạt  rớt  bể,  may  là  cục  thuôc  gò  văng  ra  còn
           vướng mắc treo tòn ten trên nhánh ổi, không rớt xuông
           nước  đưỢc.  Còn  chú  Mười  Hiến,  lúc  đầu  khi  chưa  có

                                               Ký ức rừng đước  85
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92