Page 82 - Ca Mau dat va nguoi
P. 82
cái lưng. Quen tật rồi, không thể ngồi lâu cắm cúi
viết đưỢc, lại đưa mắt dòm ngó, trong bụng tôi mắc
“ngứa ngái” muôn kiếm chuyện đi chọc phá, cũng
vừa lúc “bí”, đầu óc quá tần quần. Nhưng ngặt nổi bài
viết của mình chưa xong, còn "‘cù” nhiều nên tôi
không thể... .
Anh Nối lúc nầy mới bắt tay vào viết; miệng anh
còn ngậm điếu thuôc gò khá lớn. Trước khi bắt tay
vào viết anh phải làm đầy đủ mọi thủ tục: Xúc bình,
châm nước trà, kế đến ngồi uô"ng vài ba ly cho đã tật,
còn lật bì vân hút thêm vài hơi thuôc gò nữa mới chịu
viết. Thoáng nhìn thây anh tôi Idìông sao nhịn được
cười; Một đầu tấm ván anh gát lên hai bắp vế, đầu kia
còn lại kê vào gô"c dừa - tấm ván thành chiếc bàn dã
chiến của anh rồi. Buồn cười hơn nữa là trên chiếc
bàn, anh Nôì bày đầy những giấy tờ, bản thảo, còn
thêm mấy tập sách truyện của Nguyễn Mai, Lê Vĩnh
Hòa. Chưa hết, anh còn đặt lên đó thêm bộ bình trà
với ba cái tách. Xa về phía trong gần gôc dừa là một
cục thuôc gò gói bằng giấy “nhựt ưình’. Mới nhìn sơ
qua nếu ai sơ ý cứ tưởng là anh ngồi viết bên chiếc
bàn thật chớ không nghĩ đó là tâ"m ván!
Tôi lại ngồi xuông bắt tay viết tiếp. Viết đưỢc
một đoạn chợt nghe có tiếng con cu đất gáy trên lùm
tre, tôi đâm ra nhớ nhà, nhớ da diết đến má tôi, mấy
đứa em của tôi. Nhưng tôi không về thăm má và em
tôi đưỢc vì nhà còn trong ấp chiến lược của Mỹ ngụy.
80 Phan Anh Ttiấn