Page 85 - Ca Mau dat va nguoi
P. 85
ăn no lấy sức viết báo Tết. Mận không quên vác theo
cái máy đánh chữ trên vai. Riêng Hải, tay cầm chặt
cây súng trường bá đỏ, vai mang chéo một túi mìn cơ-
lây-mo đựng đầy đạn. Chú Mười Hiến, người ô"m yếu
nên chạy lọt tuô"t ra sau chót. Anh Minh Nôì vừa nghe
tiếng phản lực là đứng dậy chạy trước và ngoái đầu
lại, nói lớn, căn dặn Hải:
- Nè, nè. Mầy đừng có bắn nghen, nhớ nghen!
Trật \ắi hè, tao biết. Rủi lộ cái chết...
Hải nghe qua tự ái, vội bồng súng lên ngay, vừa
ngoẻo đầu qua bên giả bộ như đang nhắm bắn chiếc
“đầm già” làm cho Minh Nối càng tức giận. Anh nạt:
- Đu hỏa. Mầy có ngon thì chạy khơi khơi ra đồng
đứng một mình mà bắn. ớ đây bắn trật, lộ ra nó phóng
pháo chết cả đám nhà báo nè.Cả đám nè!
“Cảo... đùng!”. Con đầm già liền gâm đầu xuống
phóng trái pháo chỉ điểm. Pháo nổ bên kia sông, cột
khói bựng lên cao nghệu. Hai chiếc F105 tựa như con
chim én bay xà tới đảo một vòng rồi lần lượt cắm xuống
ném bom. Chúng rầm rú hung dữ ữên đầu. Lớp bom
nổ, lớp súng đạn các cở của bộ đội, du kích từ mặt đất
bắn lên làm đinh tai, điếc óc. “Âm”, một trái bom nổ
gần đến mức tưởng chừng như sát bên đít, làm không
ai kịp nằm xuống. Miểng đất bay rào rào trên đầu.
Đám lá dừa nước lúc nãy còn rì rào và đứng xanh
miết bên kia bờ sông, giờ đã ngã rạp hoang sơ không
còn một bụi vì trái bom ác nghiệt. Tôi lồm cồm đứng
Ký ức rừng đitác 83