Page 83 - Ca Mau dat va nguoi
P. 83
Đang nghĩ ngỢi mông lung thì ngọn viết bất ngờ bị
xốc, nét chữ tôi khác đi. Tôi vẫn để vậy ngồi lì viết
tiếp. Trong gió lạnh, tự dưng anh Minh Nối cất giọng
ngâm nga mấy câu thơ làm tôi vơi buồn, ấm áp lại.
“Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ ”
Tôi cất tiếng chọc ghẹo:
- Ê, bộ “bí” rồi sao cha? Hay là nhớ em Xuân ốm?
Minh Nối ngưng giọng, ngoái đầu qua liếc mắt
nhìn tôi. Anh cười xòa, vừa kẹp lại điếu thuôc gò trong
tay đưa lên môi. Anh nói ngay, giọng cà rỡn:
- Còn ông, bộ thất tình hay sao mà ngồi ủ rũ?
Nè, nói gì thì nói chớ chiều nay tôi với ông thế nào
cũng rán “chérn vè” về Khâu B è, Giáp Nước nghen?!
Vừa nói, anh vừa đưa bàn tay lên che miệng như
thể muôn giữ kín đừng để chú Mười nghe đưỢc, và tiếp:
- Con nhỏ đó coi vậy mà “vó mái” lắm chứ, câV
hái nó cũng giỏi. Thôi, nghỉ chút đi, Qua đây chỉ coi
nè. Tao viết đoạn nầy quá đã. Qua nghen...
Thây tôi còn nấn ná chưa chịu buông tay, anh
Nô"i hạ giọng:
- Giòng thuôc gò ngon thấy mẹ mà mầy hổng
chịu qua gâp. uổng quá...
Tôi bật cười, không sao nhịn đưỢc cười vì câu
nói mới vừa rồi của anh. Có lẽ vì lúc “hứng” nên anh
Ký ức TÌing đước 81