Page 86 - Ca Mau dat va nguoi
P. 86
phắt dậy, hai tay vừa quơ gộp mớ bản thảo văng ra
vung vải, vù chạy tới, không ngờ đưỢc mấy bước bị
vấp tiếp đám dây choại, té “ùm” xuông ao bèo. “Ẩm”,
lại một trái bom nữa nổ. Mặt đất như sàng gạo. Ngọn
dừa lão cao trật ót, đứng lưu niên trên bờ liếp của ông
Sáu bị miểng phang đứt tiện - ngọn dừa phóng thẳng
xuông còn chút xíu nữa cắm phập lên đầu tôi. Hú hồn...
Tôi hoảng, liền đưa tay ra cào hốt, vẹt vội mấy tàu lá
dừa ngã đập trên đầu để trườn lên bờ. Lúc lên được,
tưởng đâu mọi người đã chạy ra tới hầm hết rồi, ai
ngờ anh Minh Nôl còn bị vướng mắc cây cỏ, dây nhợ
nhùng nhằng ở phía sau. Tôi co giò đá “bịch” vào đít
anh một cái. Tôi nạt lớn:
- Mắc mớ gì mà hổng chịu buông tấm ván ra. Cứ
ôm nó chi cho bị vướng mắc không chạy đưỢc. Buông
ra...
Tới nước này Minh Nôl như chực nhớ, anh liền
quăng ngay tấm ván, tô"c chạy theo tôi. Nhìn anh, tôi
nghĩ chắc có lẽ vì quýnh quáng thế nào nên anh “bợ”
nguyên tấm ván vậy chạy mà không kịp nhớ ra. Lại
một trái bom nữa nổ. Lỗ bom khoét sâu làm đứt hết
bờ liếp rau muông của vườn ông Sáu Lân. Tôi vấp
phải nhánh cây té sấp. Minh Nôl khi đó chạy trờ tới
vướng phải chân tôi, cũng té quỵ. Hai đứa lại bươn bả
đứng dậy, chạy tiếp. Khi tôi và anh Minh Nôì chạy ra
đưỢc tới miệng hầm sau vườn thì gặp ngay chú Mười
Hiến. Hổng ngờ sức già ô"m yếu như con mắm vậy mà
84 Phan Anh Tuấn