Page 134 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 134
khi nghĩ đến bức thư đó. Cô sẽ nghĩ thế nào về mình
nhỉ? Có thể là vẫn giống như cái kiểu cô thường phê
vào bài tập của mình năm xưa, cô sẽ ghi tóm tắt: “Lãng
mạn, suy nghĩ chưa được chín chắn lắm!” hoặc “vụng
về, lập luận thiếu chính xác” gì đấy... Có thể là như vậy
chứ, nhưng mình ngại nhất là nó làm cô có thể hiểu
nhầm mình đến thăm cô chỉ vì chuyện ấy, câu chuyện
tâm tình mà mình đã kể hết cho cô nghe, viết kín đặc
đến mấy trang giấy. Không đâu, không phải vì chuyện
ấy. Nhưng việc gì mà anh phải lo ngại kia chứ. Cô còn
lạ gì tình bạn giữa Tâm và anh, hai đứa học trò giỏi văn
ngày ấy thường được cô yêu nhất lớp! Anh vẫn còn nhớ
những buổi tối thứ bảy, hai đứa rủ nhau đến thăm cô,
Tâm ngồi xệp trên sàn nhà tháo hộ cho cô cuộn chỉ rối,
hoặc khâu cái áo gối cô đang khâu dở, vừa làm vừa nói
liến thoắng...
Còn anh thì cứ ngồi lì trên cái ghế con mà nhìn hai
người cho đến hết buổi. Đến nỗi có lần cô đã phải bật
cười mà kêu lên: “Chẳng biết Trung nó chịu khó đến
đây với cái Tâm để thăm cô hay là để ngồi nhìn con Tâm
nói đấy!”. Anh xấu hổ đến nóng bỏng cả hai tai. Còn
Tâm thì chỉ nhìn anh mà cười một cách kẻ cả.
Thế rồi hết năm học. Ngày anh nhập ngũ, cũng là
ngày Tâm chuẩn bị lên đường đi học nước ngoài. Tâm
tiễn anh đến chỗ tập trung, giúi vào tay anh một gói
bánh ngọt to tướng và trước khi về, cô gái còn đấm
thụp vào lưng anh một cái mà dặn “Cậu nhớ viết thư
133