Page 138 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 138
nào nó chỉ mới đứng đến cái quả bàng ở cánh cửa kia,
và mỗi lần anh đến nó vẫn thích trèo lên ngồi tót trên
đầu gối để bắt anh giảng những hình vẽ trong tập tranh
truyện. Làm sao nó còn nhận ra anh được nữa!
- A! Em là Liên phải không? – Trung nói như reo lên,
đưa tay xoa đầu em bé – Chà, em lớn đến thế này rồi
kia à? Em học lớp mấy rồi?
Liên trân trân nhìn anh bộ đội, không đáp. Có lẽ nó
cũng đang cố nhớ cái con người cao lớn đội mũ sắt sùm
sụp kia là ai. Dù sao nghe giọng nói thân mật ấy nó cũng
đã hết ngần ngại. Nó ngoan ngoãn đi trước dẫn người
khách lạ vào nhà.
- Cô đi vắng hả em? – Trung vừa nói vừa tháo khẩu
tiểu liên khoác ở vai, đặt lên thành cửa sổ.
- Vâng ạ. Mẹ em đi học chính trị!
- Mẹ có dặn bao giờ về không?
- Không ạ. Trưa mẹ mới về ạ!
Trung thấy như trong ngực mình có cái gì hẫng đi.
Thôi, thế anh không có hy vọng gì gặp được cô nữa.
Nhưng dù sao thì anh cũng đã có thể ghé về đây một
lần trước khi đi xa. Và ít nhất, anh cũng có thể ngồi lại
một lúc trong căn phòng này, căn phòng của cô, để sống
lại, dù trong chốc lát, với bao nhiêu kỷ niệm như thế thì
cũng giống như anh đã được gặp cô. Căn phòng nhỏ vẫn
như cũ. Kia là bức ảnh cô chụp chung với bọn Trung
trước ngày bế giảng. Bức ảnh vẫn đặt ở chỗ đó, trên tủ
137