Page 140 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 140
sổ trông ra đường, như không hề có một sức mạnh nào
lay động được nó qua bao nhiêu ngày bom đạn khói
lửa của Thủ đô.
- Kìa, sao chú không ngồi đi? Chú ngồi xuống ghế kia
mà chờ mẹ em. Mẹ em còn lâu lắm mới về kia!
Bé Liên mải mê khâu áo cho búp bê, lúc này mới sực
nhớ đến chú bộ đội. Nó chạy đến bên bàn viết của mẹ
và khẽ kéo ghế mời Trung ngồi.
- Được, em cứ để mặc anh! Nhưng em đừng có gọi
anh là chú nhé. Anh là học sinh cũ của cô đây mà.
Trung vừa nói vừa tủm tỉm cười. Còn bé Liên thì hơi
thẹn. Nó chỉ khẽ vâng một tiếng rồi lại cúi xuống mảnh
lụa nhỏ xíu trên tay.
Trung ra ngồi xuống ghế. Chỉ còn mười lăm phút
nữa thôi. Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn kêu tích tắc,
nghe lạnh lùng và nghiêm nghị. Chiếc đồng hồ đó đã
chứng kiến mọi công việc của cô giáo ở chiếc bàn này
và bây giờ nó đang đếm những phút cuối cùng Trung
còn ngồi nán lại ở đây. Theo vòng quay của những chiếc
kim đồng hồ đó, bao nhiêu năm tháng đã đi qua, thế mà
bây giờ ngồi trên chiếc ghế quen thuộc này, Trung vẫn
thấy giống như mình còn là chú học trò nhỏ năm xưa
mỗi lúc đến đây và ngồi đợi cô về. Trên bàn, cạnh chiếc
đồng hồ là chồng giáo án, lọ mực đỏ, mấy tập sách giáo
khoa, quả địa cầu nhỏ bằng kim loại mạ vàng..., cũng
vẫn những đồ vật đó như Trung đã thấy cách đây mấy
năm. Trong cuộc đời luôn luôn xê dịch của người chiến
139