Page 136 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 136

trước hết vì anh tin chắc, bao giờ cô cũng vẫn là người
         hiểu rõ anh, hiểu rõ Tâm hơn ai hết: có khi còn hơn cả
         chính anh và Tâm nữa.

            Lát nữa đây anh sẽ bước vào căn gác nhỏ của cô. Anh
         sẽ bước vào nhà, đứng nghiêm trước mặt cô theo đúng
         tư thế quân nhân, để cho cô phải nheo mắt sửng sốt nhìn
         một lúc lâu. Rồi sau đó, anh mới khẽ nói: “Báo cáo cô,
         em là Trung, học sinh lớp 10B của cô đây”. Cô sẽ kêu
         to: “Chà, cái thằng Trung, bao giờ mày cũng vẫn cái lối
         đùa độc đáo ấy”. Và rồi cô sẽ đặt tay lên vai anh, cuống
         quít kéo anh ngồi xuống chiếc ghế con, kê cạnh bàn viết

         của cô và nghe anh kể chuyện. Cũng với nụ cười dễ dãi
         và đôi mắt chăm chú, trầm lặng, phía sau làn kính trắng,
         hệt như năm xưa mỗi lần anh đến quấy rầy cô với bao
         nhiêu chuyện kiện tụng rắc rối ở lớp học. Anh chỉ tiếc
         là không kịp kiếm được món quà nhỏ nào mang từ trận
         địa về tặng cô. Nhưng cũng không hề gì. Anh sẽ kể cô
         nghe về trận đánh tuyệt vời của đơn vị anh tuần lễ vừa

         qua, bắn rơi chiếc máy bay thứ ba trăm trong quân khu,
         và những suy nghĩ, mong ước của anh trước chuyến đi
         xa này. Cô sẽ nhìn anh, mắt sáng lên vì xúc động và tự
         hào, niềm tự hào mà cô vẫn thường nói tới mỗi lần viết
         thư cho anh, trong những bức thư đó, đôi lúc, để khen
         ngợi người học trò cũ của mình, cô đã gọi anh là “đồng
         chí Trung của cô” bằng một giọng vừa trịnh trọng, vừa
         âu yếm, thân thiết...


                                     *
                                    *  *


                                     135
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141