Page 137 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 137
Trung rón rén bước lên cầu thang gác. Cái cầu thang
hẹp và hơi tối này bây giờ có vẻ nhỏ bé và xộc xệch hơn
trước, những bậc gỗ rung lên, lịch kịch dưới gót giày
của Trung. Cái thứ tiếng khô khan đó vang lên trong
ngôi nhà vắng vẻ làm Trung càng thêm thấp thỏm. Ở
mấy gian ngoài, chủ nhà chừng đi sơ tán hết, cửa đóng
im ỉm vói hai ba lần khóa. Những chiếc lá khô từ ngoài
bay vào rơi vương vãi trên sàn gác chứng tỏ ngôi nhà từ
lâu ít có người lui tới.
Trung bước vội dọc theo dãy hành lang ngổn ngang
những hòm gỗ, bồ bịch mà tim phập phồng trong ngực.
Anh yên tâm hơn một chút khi đưa mắt nhìn vào phía
trong thấy cánh cửa vào phòng cô giáo chỉ khép hờ. Anh
đứng lại một lúc để tự trấn tĩnh rồi bước tới gõ nhè nhẹ
lên cánh cửa.
Ai đấy? – Có tiếng trẻ con – một giọng con gái – hỏi
vọng ra. Nhưng trong nhà vẫn im lặng. Cô bé hẳn mải
chơi hay đang bận việc gì. Trung lại gõ cửa. Lúc này
mới có tiếng guốc lệt xệt chạy ra và qua khe cửa mới
hé mở, Trung trông thấy một đôi mắt to, đen láy ngơ
ngác nhìn anh. Đôi mắt đó giống hệt mắt cô giáo, với
hai khóe đuôi dài một cách hiếm có.
- Chú hỏi ai? – Em bé vừa hỏi vừa lôi cánh cửa một
cách nặng nhọc.
- Anh hỏi cô giáo Thuận... – Trung vừa đáp vừa cố
nhớ xem tên em bé là gì. Bây giờ thì anh đã biết chắc đó
là con gái của cô giáo. Nhưng nó đã lớn quá rồi. Ngày
136