Page 257 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 257

trở nên quen thuộc. Đó là những con cá – luộc, rán, nướng hay bỏ lò. Và
                 niềm mong mỏi của bà trở nên mạnh mẽ đến mức rốt cuộc trong một bữa

                 ăn bà đã đặt dao nĩa xuống bên cạnh một lát heo ướp muối và bảo, “Con à,

                 mẹ muốn nếm lại một miếng cá chép! Con có nhớ những con cá chép mà
                 con câu được ở cái ao của cha Tu viện trưởng hay không? Hoặc là một con

                 cá hồi nhỏ ngon lành, John à! Hoặc một con cá chình kho! Hoặc thậm chí

                 một vài con cá chép ở cái hào của Trại cũ, dù cho chúng sặc mùi bùn! Thật
                 buồn cười, John à, nhưng cá biển không bao giờ vừa miệng mẹ dù chúng ta

                 có thể mua được; và mẹ gần như không còn muốn nếm tới thịt nữa. Ngoài
                 ra, mẹ nhận thấy bây giờ pho mát đã làm cho con gặp toàn ác mộng. Nhưng

                 cá ư? - Chưa bao giờ!”

                    Thế là đã quá đủ cho John. Suốt mấy tuần qua đầu óc anh cứ như ngồi

                 trên một cái bập bênh, nên chỉ cần một cú nghiêng nhẹ nhất như thế cũng

                 đủ đẩy anh đi tới một quyết định. Thật sự không phải là nỗi sợ hãi đối với
                 tất cả những câu chuyện về những gã khổng lồ, những ma thuật và những

                 ông hoàng của thời quá vãng đã ngăn anh không thám hiểm bức tường lớn
                 và đánh liều với những nguy cơ ở phía sau nó. Hoàn toàn không phải vậy.

                 Mà chỉ là một cảm giác tiềm ẩn trong đầu anh rằng nếu như anh đã sang

                 phía bên kia bức tường, có thể anh sẽ không bao giờ hoàn toàn là một con
                 người như trước. Bạn có thể bước xuống giường vào một buổi sáng, ánh

                 nắng thường ngày rọi qua cửa sổ và lũ chim đang hót líu lo như vẫn luôn

                 hót mọi ngày, thế nhưng lại biết chắc rằng trong những giờ sắp tới sẽ có
                 một điều gì đó xảy ra – một điều chưa từng xảy ra trước đó. Đối với John

                 Cobbler cũng thế. Ngay vào lúc mẹ anh đặt dao và nĩa xuống bên cạnh lát

                 heo ướp muối và bảo, “Con  à,  mẹ  muốn  nếm  lại một  miếng cá chép!…
                 Hoặc là một con cá hồi nhỏ ngon lành, John à!…” anh đã có một quyết

                 định trong đầu.

                    “Dĩ nhiên, mẹ thân yêu,” anh nói với bà, với một giọng mà anh cố gắng

                 một cách vô ích để giữ cho nó khỏi run lên. “Ngày mai con sẽ xem thử con
                 có thể làm được gì cho mẹ.” Anh thắp nến lên, gần như không thể thở được









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262