Page 260 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 260

suối này có khá nhiều cá. Thế nhưng chẳng có con nào cắn câu, dù chỉ là
                 một phát rỉa mồi.


                    Dù vậy, John vẫn thường ngồi câu cả nửa ngày mà chẳng được nhiều hơn
                 một con cá cắn câu. Do đó, anh vẫn cảm thấy sung sướng và thoải mái,

                 miễn là dòng nước vẫn lặng lẽ chảy xuôi bên dưới và anh vẫn có thể ngắm

                 nhìn những hình ảnh phản chiếu của các vòm cây và những khoảng trời
                 xanh lộ ra giữa chúng trong tấm gương tối thẫm này. Thế rồi đột ngột, như

                 thể muốn chế nhạo anh, một con cá có cái lưng xanh đốm và cái bụng màu

                 ánh bạc thuộc một loài mà anh chưa bao giờ trông thấy trước đó phóng vọt
                 lên khỏi mặt nước cách cái phao của anh chừng ba mét. Dường như nó nhìn

                 anh trong một thoáng với đôi mắt cá không có mí rồi ngay lập rơi trở lại
                 trong lòng nước. Anh không thể nói được đó chỉ là tiếng nó quẫy nước, hay

                 là những lời nói đã thật sự phát ra từ cái mõm há hốc của nó, nhưng chắc

                 chắn là trước khi nó biến mất anh đã nghe thấy một giọng nói kỳ lạ kêu lên,
                 “Này, John!.. Hãy cố xuống thấp hơn!”


                    Anh tự cười nhạo mình; rồi lắng nghe. Chờ đợi trong giây lát, anh nắm
                 chặt chiếc cần câu hơn, rồi vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, anh vừa đi

                 theo dòng nước chảy, thỉnh thoảng dừng lại để buông câu. Và vẫn không có
                 con cá nào đớp mồi trong lúc những cái mõm mở rộng của mấy con cá

                 phóng lên mặt nước ở ngoài tầm với của anh dường như tiếp tục thốt ra

                 những lời kêu gọi nghe như tiếng nước reo mà anh đã nghe trước đó, “Này,
                 John! Này, John Cobbler, anh bạn, ở đằng kia! Cố xuống thấp hơn!” Những

                 con cá này thật sự giống như những con cá bỏ bùa mê đến nỗi John bắt đầu

                 ước chi anh cứ tới những địa điểm cũ hay lui tới và không mạo hiểm vượt
                 qua bức tường; hay ít ra cũng báo cho mẹ anh biết nơi anh định tới. Giả sử

                 anh không bao giờ quay về nữa? Bà sẽ tìm anh ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Và

                 tất cả những gì bà yêu cầu, có lẽ chính vì bản thân anh, chỉ là một bữa cơm
                 có cá!


                    Dòng nước màu xanh bi ve lúc này chảy xiết hơn, và trước khi chuẩn bị
                 tư tưởng, đột nhiên John nhận thấy mình đang nhìn chòng chọc lên những

                 bức tường của một ngôi nhà cao âm u chỉ có hai cánh cửa sổ hẹp trên mặt





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265