Page 265 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 265

“Con cũng vậy,” John nói. “Con sẽ đem nó tới chỗ ông thợ rèn ngay. Mẹ
                 ạ, để xem ông ấy bảo sao.”


                    Trước  khi  bà  có  thể  đồng  ý  hay  phản  đối  điều  này,  John  đã  đi  rồi.
                 Khoảng nửa giờ sau anh quay về.


                    “Mẹ ạ, ông ấy bảo,” anh nói, “nó là một chiếc chìa khóa, không phải
                 bằng đồng thau mà là vàng ròng. Một chiếc chìa khóa bằng vàng! Của ai

                 nhỉ? Và lại nằm trong bụng một con cá!”

                    “Này John,” mẹ anh nói, bà hơi buồn ngủ sau một bữa tối no nê. “Mẹ

                 chưa bao giờ thấy việc câu cá có gì tốt đẹp ngoại trừ con cá này, nhưng nếu

                 còn có chiếc chìa khóa vàng nào khác nữa ở chỗ con cá đó, sáng mai cả hai
                 mẹ con ta hãy dậy sớm và chẳng bao lâu chúng ta sẽ giàu như những ông

                 hoàng thời xưa.”

                    John không cần mẹ anh phải bảo. Sáng hôm sau anh lên đường khá lâu

                 trước lúc mặt trời bắt đầu mạ vàng những giọt sương trên đồng cỏ, và anh

                 nhận thấy mình, cùng với cần câu, giỏ đựng cá và mồi câu, lại ở bên dưới
                 bức tường bí ẩn trước buổi trưa hơn ba giờ đồng hồ. Bầu trời trong vắt

                 không một bóng mây. Dòng suối chảy lặng lẽ như một dòng thủy tinh nấu
                 chảy, phản chiếu những thân cây rừng cao lớn, những bức tường đá tối tăm,

                 những bông hoa bất động và những lá cỏ trên rìa của nó. John đứng đó một

                 lúc, nhìn đăm đăm xuống nước, như thể hôm nay chính là ngày hôm qua
                 quay trở lại, rồi ngồi xuống bờ suối và rơi vào một giấc mơ ban ngày, chiếc

                 cần câu nằm hờ hững bên cạnh. Không có một con cá, chiếc chìa khóa, sự
                 tươi tắn của ban mai hay bất kỳ một mong muốn hay ý tưởng nào khác

                 trong tâm trí anh ngoại trừ một niềm khao khát được nghe lại giọng hát bí

                 ẩn. Những bóng cây quanh anh đã dài hơn trên chặng hành trình mỗi ngày
                 của chúng, và một tiếng chim cu gáy bên dưới bầu trời khoáng đãng được

                 đáp lại bằng ba tiếng chim cu gáy trong một thung lũng xanh nào đó của

                 cánh rừng. Rồi những nốt nhạc đã ám ảnh anh lại xuyên qua bầu không khí,
                 vừa ru ngủ vừa làm cho tỉnh táo, như lần đầu tiên chúng lọt vào tai anh.

                 Chúng tiếp tục réo rắc, trong im lặng, rõ ràng như một thiên sứ đang hát







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270