Page 267 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 267

Trong lúc đó nước nhỏ giọt từ quần áo và mái tóc của anh xuống những
                 phiến đá xung quanh. Khi đôi môi trên gương mặt nhỏ nhắn khác thường

                 của sinh vật lạ lùng này bắt đầu nói với anh, anh hầu như không hiểu được

                 từ nào. Thật sự, nàng đã im lặng khá lâu một mình trong tòa nhà xưa cũ
                 này, nơi một phù thủy đã biến đôi chân nàng thành đuôi cá để nàng không

                 thể trốn khỏi ngôi nhà. Ông ta đã ra đi cách đây vài năm, không bao giờ

                 quay lại. Giờ đây nàng gần như đã quên mất giọng nói tự nhiên của mình.
                 Nhưng nhạc điệu trong giọng nói còn nói nhiều với những ai hiểu nó hơn

                 bất kỳ từ nào trong một cuốn tự điển. Chẳng bao lâu John đã hiểu ra rằng
                 sinh vật đuôi cá khốn khổ này, kẻ chẳng có gì để tự an ủi ngoài giọng hát

                 buồn bã của chính mình, vô cùng bất hạnh; rằng tất cả những gì nàng mong

                 mỏi là thoát khỏi cái đuôi cá lạnh lẽo, và nhờ đó sẽ có lại ánh sáng, ánh
                 nắng mặt trời, được giải thoát khỏi lời nguyền của tên phù thủy đã nhốt

                 nàng trong bốn bức tường đá này.

                    John  ngồi  lên  một  cái  ghế  gỗ  đặt  kế  chiếc  bàn  và  lắng  nghe.  Thỉnh

                 thoảng, anh lại thở dài hay gật đầu. Anh hiểu ra rằng – dù hiểu một cách rất
                 chậm – người bạn duy nhất của nàng là một người quản gia già bị điếc. Mỗi

                 ngày hai lần, vào buổi sáng và buổi tối, ông ta mang đến cho nàng thức ăn

                 và nước uống, và phần còn lại trong ngày tự nhốt mình trong một tòa tháp ở
                 mé kia của ngôi nhà nơi nhìn ra khu vườn bỏ hoang mà trước kia đã từng

                 rất xinh tươi với những cây đào, cây mộc qua và cây mơ, cùng tất cả những

                 loài hoa ở Damacus     [40] .

                    Ngoài ra, nàng nói, thở dài, nàng luôn luôn cô độc một mình. Rồi tới lượt

                 mình, với mọi khả năng có thể, John kể cho nàng nghe về bản thân anh và
                 về mẹ anh.


                    “Người sẽ hết lòng giúp cô tất cả mọi thứ để cô thoát khỏi nơi này – tôi
                 biết điều đó, nếu bà có thể. Vấn đề duy nhất là, làm cách nào? Vì, cô thấy

                 đó, trước hết là quãng đường quá xa nên mẹ tôi không thể đến đây và chẳng

                 có cách nào để leo qua bức tường, kế đến, giả sử như bà tới được, sẽ không
                 dễ dàng gì để đi với một cái đuôi cá. Ý tôi là, thưa cô, để cô có thể bước

                 đi.”





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272