Page 266 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 266

trong một thính phòng lặng lẽ ở thiên đường, và John biết chắc rằng cô gái
                 đang hát không còn e ngại sự có mặt của anh, mà xuất phát từ nỗi niềm cô

                 quạnh đó, đang cầu khẩn sự trợ giúp của anh.

                    Anh đứng lên, một lần nữa ngắm nghía những bức tường cao lớn nghiêm

                 nghị trên đầu. Không có gì ở đó ngoài những con quạ đang kêu quàng quạc

                 giữa những chiếc ống khói, và một con bướm màu vàng nhạt đang bay chấp
                 chới dọc theo bóng tối của những hòn đá trên tường. Những bức tường này

                 làm lòng anh ngập tràn niềm sợ hãi. Giọng hát vẫn vang lên réo rắt.

                    Cuối cùng anh dán mắt vào cái vòm tối mà bên dưới nó dòng suối nặng

                 nề đang cuộn chảy qua. Thật sự không có lối vào! Nhưng chắc là nơi mà

                 nước có thể chảy qua, anh cũng có thể đi qua?

                    Không chờ thêm phút giây nào để cân nhắc những mối hiểm nguy có thể

                 đang chờ đợi anh trong dòng nước tối tăm bên dưới những bức tường, anh
                 cởi áo khoác và giày ra rồi trầm mình xuống nước. Anh bơi theo dòng suối

                 cho tới khi chỉ còn cách cái vòm một khoảng ngắn; hít một hơi thật sâu rồi
                 lặn xuống, xuống mãi. Khi không chịu được nữa anh trồi lên khỏi mặt nước

                 – và vừa đúng lúc. Anh đã vớ được một cái gì đó khi lên tới mặt nước, và

                 nhận ra mình đang nhìn lên trong một làn ánh sáng nhờ nhờ từ chân của
                 một cầu thang đá – với một sợi dây xích han rỉ mắc ngang qua giữa. Anh

                 đu người ra khỏi mặt nước và ngồi xuống một lúc để lấy lại hơi thở, rồi bắt
                 đầu bước lên cầu thang. Khi tới đầu cầu thang, anh bắt gặp một hành lang

                 đá thấp. Anh dừng lại ở đây.

                    Lúc này giọng hát càng nghe rõ hơn. Anh vội vã đi theo hành lang và

                 cuối cùng tới một căn phòng hẹp tràn ánh nắng từ phía cái cửa sổ nhìn ra

                 khu rừng. Ngồi dựa vào cạnh cửa sổ, làn ánh sáng xanh xao rọi lên khuôn
                 mặt nhợt nhạt và mái tóc vàng hung, là người mà thoạt tiên anh cho là một

                 người cá. Bởi vì nàng có một cái đầu và thân hình của con người nhưng lại

                 có một cái đuôi cá. Anh đứng đó, hoàn toàn bất động, nhìn nàng đăm đăm,
                 và nàng cũng nhìn anh đăm đăm, nhưng anh không thể nghĩ ra điều gì để

                 nói. Anh  chỉ hé miệng để phòng  khi có lời nào đó  xuất hiện trong đầu.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271