Page 269 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 269
chưa bao giờ là người hay đọc sách. Anh là một người tối dạ. Khi còn bé
anh thích ngắm nhìn những đám mây, những con bướm và lũ chim bay qua
bay lại và những chiếc lá xanh lấp lánh ánh mặt trời, và thấy rằng những
con ếch, sa giông và cá chép là những người bạn tốt hơn bất cứ thứ gì anh
có thể đọc trong các quyển sách. Dù sao, rốt cuộc anh cũng cố xoay xở để
học thuộc hết các mẫu tự và thậm chí đọc được, dù anh đọc chậm đến nỗi
có khi anh quên mất những mẫu tự đầu của một từ dài trước khi đánh vần
tới những mẫu tự cuối cùng của nó. Anh đưa mảnh da về phía ánh sáng, giữ
chặt nó giữa những ngón tay, và đánh vần từng âm tiết một, lẩm bẩm tự hỏi
chính mình rằng nó nói gì, chừa lại những từ dài cho tới khi anh có nhiều
thời gian hơn.
Lúc bấy giờ, cô gái xanh xao ngồi dựa bên cửa sổ đã ngưng khóc, đôi
mắt nằm giữa những bím tóc màu vàng hung đang dõi theo anh qua hàng
nước mắt. Và đây là những gì John đã đọc:
Hỡi kẻ dám cả gan
Cứu thoát cô gái này
Khỏi dáng hình người cá
Rồi trốn đi sau đó
Qua biển qua núi rừng
Khỏi bàn tay của ta:
Hãy trét mỡ cá này
Lên trên tim của ngươi
Rồi với đuôi, và vây
Hãy phóng mình xuống nước!
Và ngươi sẽ thỏa ước
Được gặp Vua Cá già
https://thuviensach.vn