Page 264 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 264
thể nó đã nằm ở đó để chờ bị bắt. Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt lạ lùng
bất động của nó khi nó nằm trên lớp cỏ dưới chân anh. Nó giận dỗi nhìn lại
anh như thể trong lúc còn sống thêm một hai phút nữa, nó đang cố gắng
một cách dũng cảm trao cho anh một thông điệp, nhưng là một thông điệp
mà anh không thể hiểu.
Lòng lâng lâng vui sướng, anh không ở lại thêm phút giây nào nữa. Thế
nhưng trên từng dặm trong hành trình trở về nhà, trong anh dâng lên niềm
mong mỏi được quay trở lại ngôi nhà đó, chỉ để nghe lại giọng hát buồn
thương phát ra từ bóng tối trong những bức tường. Nhưng anh không kể gì
với mẹ về cuộc phiêu lưu của mình, và cả hai ngồi xuống ăn bữa cơm có cá
ngon lành như chưa từng có.
“Mẹ thấy lạ một điều, John à,” cuối cùng mẹ anh nói, trước đó họ nói
chuyện rất ít do đang đói bụng, “dù con cá này là một con cá chó, được nấu
như mọi bữa, được nêm thêm chút lá xạ hương và kinh giới, chút ít bơ, một
trái chanh vắt và ít lát hẹ tây, nó ngon hơn thế nhiều. Thịt nó thơm và ngọt
như thể nó được nuôi một cách cầu kỳ. Con câu nó ở đâu vậy John?”
Nhưng khi vừa nghe câu hỏi này John bật ho một tràng dài – như thể có
một cái xương mắc vào cổ họng anh – đến nỗi anh trông như có thể mắc
nghẹn vào bất cứ lúc nào. Và khi mẹ anh ngưng vỗ vào lưng anh, bà đã
quên những gì đã hỏi. Với miếng cá khác trong miệng, bà đang nghĩ tới
một điều khác; và may mắn là bà có một hàm răng rất chắc, nếu không có
lẽ một hai cái răng đã gãy làm đôi khi bà nhai phải một vật gì đó.
“Mẹ xin lỗi, John,” bà nói, và rút trong miệng ra không phải một cái
xương, mà là một vật gì đó nhỏ xíu, cứng và sáng lấp lánh. Sau khi đã được
rửa dưới vòi nước trông nó rõ ràng là một chiếc chìa khóa. Trên nó có khắc
những ký hiệu hình chim, thú và cá, có thể chỉ để trang trí, hoặc, John nghĩ
thầm, mặt anh đỏ bừng như gấc chín, một dòng chữ bí mật.
“Ồ, mẹ chẳng ngờ! Đồng thau!” mẹ anh nói, nhìn vào chiếc chìa khóa
trong lòng bàn tay của bà.
https://thuviensach.vn