Page 271 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 271

phải nhìn thấy cô như vậy, càng thêm nôn nóng muốn đi ngay. Thế là anh
                 lôi cái lọ ra khỏi ngăn tủ bằng đá, và gật đầu chào tạm biệt cô gái với một

                 nụ cười, rồi vội vã đi ra hành lang hẹp, bước xuống cầu thang dẫn tới mặt

                 nước.

                    Ở đó, sau khi kiểm tra rất cẩn thận bằng những đầu ngón tay vị trí của

                 quả tim, anh quẹt ngón tay vào chất mỡ màu xanh rồi chà xát nó lên ngực.
                 Ngay lập tức, một bóng tối và sự choáng váng kinh khủng quét qua anh.

                 Anh cảm thấy thân thể mình đang co lại bên dưới lớp da; đôi cánh tay và

                 đôi  chân  của  anh  cứng  đờ,  đôi  mắt  anh  dường  như  lộn  ngược  lên  đầu.
                 Khoảnh khắc kế tiếp, với một cơn co giật toàn thân, anh rơi tõm vào lòng

                 nước. Anh nằm ở đó một lúc trong sự bất động đáng sợ. Rồi anh bắt đầu
                 cựa quậy trở lại, và sau một khoảng thời gian ngắn kinh hoàng, anh thấy

                 mình đang bơi nhanh đến nỗi chỉ trong nháy mắt anh đã vượt ra khỏi cái

                 vòm và tiến vào màn nước xanh thẫm của dòng suối bên ngoài. Trước đó,
                 chưa  bao  giờ  anh  di  chuyển  trong  nước  một  cách  dễ  dàng  đến  thế.  Và

                 không có gì phải ngạc nhiên!

                    Bởi vì, khi anh co người lại để xem chuyện gì đã xảy ra với mình, một

                 hình ảnh đã đập vào mắt anh. Nơi trước đây là hai cánh tay giờ đây là hai
                 cái vây nhỏ. Một sợi râu bằng sụn chìa ra ở mỗi bên mép của anh. Thân

                 hình ngắn lùn mập mạp của anh có màu xanh lá thẫm ngã sang nâu, còn đôi

                 chân mà anh không lấy gì làm tự hào lúc này chỉ là một cái đuôi ve vẫy. Có
                 lẽ nếu đừng quá lười nhác trong những ngày còn trẻ trung anh đã có thể

                 thấy mình biến thành một con cá hồi đốm, cá trê, cá đối xinh đẹp hay một

                 con cá chình linh hoạt, hoặc nếu còn là một gã John anh cũng có thể trở
                 thành một chàng trai giỏi dắn. Nhưng không, anh khá chuyên nghiệp trong

                 nghề câu cá để có thể tự nhận ra hình ảnh của mình – một con cá chép bình

                 thường, thậm chí không được là một con cá chép xinh đẹp! Một con cá
                 hạng trung bình, John tự đánh giá. Với phát hiện kinh khủng này, dù bài thơ

                 cũng đã cảnh báo trước với anh điều đó, hết cơn rùng mình này tới cơn
                 khác chạy dọc theo xương sống của anh. Anh lao bừa một cách mù quáng

                 qua màn nước như thể đang mất trí. Anh có thể tự giấu mình ở đâu đây?






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   266   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276