Page 272 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 272

Làm thế nào để lẩn trốn? Mẹ anh sẽ nói gì với anh? Và than ôi, cái lọ thuốc
                 mỡ đã biến thành cái gì rồi? Ôi, hãy thương xót tôi, ôi, tôi thật là khốn khổ!

                 Anh rên lên trong đầu, dù chẳng có một tiếng thì thầm nhỏ nhất nào lọt ra

                 đôi hàm xương xẩu của anh. Thật là một cuộc mặc cả quá hời!

                    Anh lao xuống, càng lúc càng sâu hơn, và cuối cùng sục nhẹ mõm vào

                 lớp cát dưới đáy suối, anh giấu cái đầu của mình giữa hai tảng đá. Ở đó,
                 dưới một lớp rong xanh sáng, anh nằm thật yên một lúc, suy ngẫm về mẹ

                 anh và về những cảm giác của bà nếu bà không nhìn thấy anh nữa, hoặc là

                 thấy anh trong hình dáng lúc này! Giá mà anh chịu lắng nghe lời khuyên
                 răn của bà và đừng quá chú tâm tới những thứ cần câu, lưỡi câu, dây câu,

                 phao hay nước. Anh đã lãng phí tuổi trẻ của mình với trò câu cá, và bây giờ
                 thì mãi mãi làm thân cá.


                    Nhưng khi khoảnh khắc than thân trách phận qua đi, nỗi đau khổ và nản
                 lòng bắt đầu phai nhạt và anh nhớ lại tên phù thủy gian xảo, độc ác. Bất kể

                 bề  ngoài  của  anh  trông  như  thế  nào,  John  đã  trở  lại  là  chính  anh  ở  bên

                 trong. Lòng can đảm, thậm chí cả một tia hy vọng mong manh, đã quay trở
                 lại trong bộ não cá ngu đần của anh. Với một cú quẫy đuôi, anh lui ra khỏi

                 khe hở tối tăm giữa hai tảng đá và chẳng bao lâu đã tung tăng bơi lội cách
                 mặt nước vài phân. Ánh mặt trời vàng óng ánh trên những lớp vẩy của anh,

                 dòng máu lạnh chảy qua thân thể anh, và trong tim anh chỉ có một ước ao

                 duy nhất.

                    Trạng thái cao hứng này gần như suýt kết thúc cuộc sống của anh. Bởi

                 ngay lúc đó, một con cá chó đói bụng và đang lảng vảng tìm mồi đã theo
                 dõi con cá chép nhỏ mập mạp này từ chỗ nấp của nó chợt phóng qua màn

                 nước như một mũi tên rời khỏi dây cung. John thoát khỏi cú táp của hàm

                 răng lởm chởm răng nhọn chỉ trong gang tấc. Khi còn là người, anh từng
                 cho rằng cá chép là bác sĩ của loài cá và luôn an toàn trước mọi kẻ phàm

                 ăn! Sau kinh nghiệm choáng váng này anh bơi một cách cẩn trọng hơn, náu

                 mình luồn lách giữa những tảng đá và rong tảo và thỉnh thoảng rỉa bất cứ
                 thứ gì mà anh thấy có thể nuốt trôi. Và cái thế giới của cây cối, bầu trời mà








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277