Page 353 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 353

“Cứ tự nhiên thoải mái! Sao chứ, bất kỳ cái tủ ngăn nào trong số đó cũng
                 có  thể  giấu  cô  đi  mãi  mãi,  như  đứa  bé  mất  tích  tội  nghiệp  trong  truyện

                 “Nhánh tầm gửi”. Còn về những bức chân dung trong mấy cái khung to lớn

                 phai màu đang treo kia, dù đoán ngay được rằng chúng phải là chân dung
                 của  những  vị  chủ  cũ  và  do  đó  cố  hết  sức  nhìn  chúng  một  cách  trang

                 nghiêm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng con người lại có thể trông kỳ lạ và kém

                 thân thiện đến thế. Không phải ở áo quần của họ – những cái yếm, những
                 cái áo chẽn và những cái mũ nhung rộng – mà là ở nét mặt của họ. Các phu

                 nhân với bộ trán hói cao, những ngón tay búp măng và những chiếc nhẫn
                 đeo trên ngón cái, và cái quý ông thì quắc mắt trừng trừng, đầy vẻ cau có

                 và khắc khổ.

                    “Úi chà, cô Không ai cả!” dường như chúng đang thốt lên. “Và lạy Chúa,

                 cô đang làm gì ở đây thế?”

                    Ngoại lệ duy nhất là bức tranh vẽ một cô gái trạc tuổi cô. Một cái mũ

                 xinh xắn che đi mái tóc vàng của cô ta, một cái vòng cổ đong đưa trên

                 ngực, vạt áo trên màu hoa anh thảo uốn sát thân hình cho tới eo. Những nét
                 vẽ của bức tranh rất thanh tú và màu phấn đã phai nhạt đi nhiều, hầu như

                 làm ố cả giấy. Thế nhưng đôi mắt nhìn xuống căn phòng thấp hướng vào
                 Alice dường như rất sống động. Một nụ cười nửa phần chế giễu, nửa phần

                 nghiêm túc lơ lửng trên môi. “Nhìn xem, tôi xinh đẹp đáng yêu không”,

                 dường như nó ngụ ý như vậy, thế nhưng lại qua đi chóng quá! Và dù Alice
                 chưa  bao  giờ  trông  thấy  một  gương  mặt  mê  hồn  như  thế,  cô  không  thể

                 không thú nhận nó hơi giống với gương mặt của cô. Cô không thể nói được

                 vì sao điều này lại mang tới cho cô một chút tự tin. Dù sao, cô mỉm cười lại
                 với bức tranh một cách cố tình như muốn nói, “Chà, bạn thân mến, tôi sẽ có

                 bạn ở bên cạnh, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.”

                    Những phút chậm chạp trôi qua một cách nghiêm trang. Trong cả ngôi

                 nhà to lớn không hề phát ra một âm thanh nào. Nhưng cuối cùng một cánh

                 cửa ở đầu kia của căn phòng nhẹ nhàng hé mở, và trong làn ánh sáng xanh
                 xanh của những cánh cửa sổ chấn song xuất hiện người mà Alice biết là Bà

                 ấy.





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   348   349   350   351   352   353   354   355   356   357   358