Page 348 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 348
Thật sự là họ đã chào tạm biệt nhau ngay trong chiếc xe, để không bị
những người trong quán trọ và người đánh xe nhìn thấy.
“Mẹ mong là, con yêu,” bà mẹ thở mạnh, giữa một cái ôm kéo dài,
“chúng ta sẽ sớm mỉm cười như hai con chim cu gáy khi nghĩ tới mọi nỗi lo
lắng của chúng ta. Chúng ta không thể nói là bà ấy có thể nghĩ tới kiểu
chuyện gì, phải không? Và đừng quên là mẹ sẽ chờ con trong quán “Sư tử
đỏ” – có một tấm bảng hiệu, như con thấy đó, con yêu. Và nếu có thời giờ,
có lẽ chúng ta sẽ ăn chút gì đó, một chén xúp, nếu như họ có bán, hay ít
nhất là một quả trứng. Mẹ không cho là con sẽ có một tách trà rất chất
lượng. Không thể có trong những hoàn cảnh thế này. Nhưng dù sao thì mẹ
đỡ đầu của con cũng không mời con tới thăm nếu bà ấy không thật sự muốn
gặp con. Chúng ta không nên quên điều ấy, con yêu ạ.”
Alice thò đầu ra khỏi cửa sổ cho tới khi mẹ cô đã khuất sau hàng giậu.
Chiếc xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh dọc theo những con đường mờ bụi về
hướng trang trại. Lăn mãi, lăn mãi. Cuối cùng Alice nghĩ, “chắc chắn là
chúng ta đã đi rất nhiều dặm rồi”. Khi nghĩ tới đây cô lao tới thò đầu ra cửa
sổ và gọi người đánh xe. “Ông biết Trang trại chứ, thưa ông.”
“Đúng là nó đấy, cô ạ,” ông ta hét lên đáp lại, với một tiếng roi xé gió.
“Nhưng tôi sẽ không đưa cô vào trong vườn, thưa cô. Điều đó không được
phép.”
“Xin thương giùm tôi,” Alice thở dài khi cô buông tấm rèm xanh ẩm
mốc xuống. Giả sử con đường đó dài tới mấy dặm và cái cửa trước thì lại
nằm tít ở phía sau!”
Đó là một buổi chiều nắng đẹp vui tươi. Những hàng giậu được cắt tỉa
đang đâm chồi non xanh ngắt, và những bông hoa mùa xuân – hoa anh
thảo, hoa vi-ô-lét – với những chùm hoa tươi tắn lấp ló trên bờ đất. Chiếc
đồng hồ nhỏ bằng bạc của Alice mới chỉ ba giờ rưỡi. Cô sẽ đến vào giờ tốt.
Trong vài phút, cỗ xe đi tới bên cạnh những cánh cổng to lớn bằng sắt đã
han rỉ nằm trên bốn cây cột lớn có bệ đá tạc hình những con chim đang cúi
thấp đầu ấp trứng với đôi cánh dang rộng.
https://thuviensach.vn