Page 347 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 347
cười trên đó chỉ là một bức màn xinh xắn bên trên một khung cửa sổ, và
rằng trong lòng mẹ cô cũng đang lo lắng về cuộc viếng thăm này không
kém gì cô.
“Con cưng à, dù sao thì cũng sắp tới rồi, phải không?” Mẹ cô thì thào.
“Vì thế nó sẽ qua chóng thôi.” Lúc này người nông dân to béo ở góc xa của
toa xe ngáy to lên một tiếng. Ông ta đang ngủ gật. “Mẹ nghĩ,” bà mẹ khẽ
nói tiếp, “đầu tiên mẹ sẽ hỏi người hầu về mẹ đỡ đầu của con xem bà có
mạnh khỏe không, chẳng hạn nói, “Bà có nghĩ là bà Cheyney đủ khoẻ để
gặp tôi không?’ Bà ta sẽ biết con nên làm gì. Thậm chí mẹ không thể chắc
là bà cụ già khốn khổ có thể nói chuyện được hay không, dù chữ viết của
bà khá là ổn.”
“Nhưng mẹ à, làm sao chúng ta biết được là ở đó có một người hầu gái
hay không? Không phải là vào thời của mẹ đỡ đầu luôn có những ông lão
bộc hay sao? Giả sử họ đứng cả một hàng trong phòng! Và khi nào thì con
nên đứng lên chào từ biệt? Nếu bà ấy bị điếc, mù và câm thì con thật sự
không biết phải làm gì nữa!”
Có khoảng một tá câu hỏi như thế đã được đưa ra trong suốt mấy ngày
qua nhưng vẫn chưa có câu trả lời, và dù đôi má của Alice, với màu tóc
sáng đó, trông nhợt nhạt một cách tự nhiên, mẹ cô thấy nó trở nên nhợt nhạt
hơn khi toa xe kiểu cổ mà họ đang ngồi tiếp tục chạy rì rì trên con đường
sắt.
“Bất cứ khi nào mẹ gặp khó khăn, con yêu ạ,” bà thì thầm sát vào tai của
cô con gái, “mẹ luôn luôn cầu nguyện đôi câu.”
“Vâng, vâng, mẹ thân yêu,” Alice nói, nhìn chăm chú ông nông dân béo
mập đang ngủ. “Nhưng giá mà con không phải đi một mình! Mẹ biết
không, con không nghĩ rằng bà có thể là một mẹ đỡ đầu tốt; bà không hề
nói một lời nào trong thư về lời xác nhận của con. Ít nhất bà cũng đủ già để
hiểu biết tốt hơn thế”. Một lần nữa bóng dáng mơ hồ của một nụ cười hiện
ra trên mặt cô. Nhưng cô thậm chí xiết chặt những ngón tay của mẹ cô hơn
chút nữa, và những hàng giậu và những cánh đồng cỏ tiếp tục lướt qua.
https://thuviensach.vn