Page 344 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 344
Mẹ đỡ đầu của Alice
Dù Alice nhìn chăm chú ra phía ngoài ô cửa kính vuông trên toa xe, cô
không thật sự nhìn thấy cây cỏ xanh rì và miền quê chập chùng đồi núi mà
con tàu đang xình xịch chạy qua. Trong khi mọi vật ở gần đang lướt nhanh
qua mắt– những bờ giậu, những đàn gia súc gặm cỏ, những con bê chạy
tung tăng, rừng cây, nông trại và dòng suối đầy đá tảng ngầu bọt sóng; mọi
thứ ở xa xa – ngọn đồi, cây cỏ – dường như đang len lén chạy về phía
trước, như thể để mai phục con tàu đang xì khói và ngăn không cho nó đi
tới điểm cuối chặng hành trình.
“Giá mà được thế!” Alice thở dài tự nhủ. “Mình sẽ hạnh phúc hơn biết
dường nào!” Đôi mắt xanh lơ của cô mở to với ý nghĩ đó. Rồi một lần nữa
đôi mày cô cau lại vì lo lắng, nhưng cô không thốt ra một lời nào cả. Cô
ngồi nép ở một góc toa tàu, nhẹ nhàng nắm bàn tay của mẹ cô và ngẫm
nghĩ một cách hốt hoảng về điều có thể xảy ra với cô trong vài tiếng nữa.
Alice và mẹ cô hơi tự hào về bản thân về việc chỉ là “hai người bình
thường lặng lẽ” đang hạnh phúc khi ở bên nhau, và hiếm khi ra ngoài để
ghé chơi thăm viếng một ai. Và Alice phải một mình thực hiện chuyến
viếng thăm đặc biệt này khi họ tới cái sân ga nhỏ miền quê ở Freshing.
Chính điều này khiến cho cô lo âu. Lá thư mời lạ lùng viết tay nguệch
ngoạc chỉ mời mỗi một mình cô. Vì thế, dù là bây giờ mẹ cô đang ngồi
cạnh cô, họ sẽ sớm phải chia tay nhau. Thỉnh thoảng Alice lại khẽ khàng
xiết chặt bàn tay nằm trong đôi tay của mình để tự trấn tĩnh tinh thần.
Chính việc phải tạm biệt mẹ – dù chỉ kéo dài vài giờ – làm cho cô sợ hãi.
https://thuviensach.vn