Page 349 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 349

“Ông chắc là sẽ quay lại đón tôi lúc sáu giờ chứ?” Alice van nài người
                 đánh xe, dù cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình thường và tự

                 nhiên. “Đúng sáu giờ và xin đừng trễ một phút nào. Và đợi ở đây cho đến

                 khi tôi tới.”

                    Người đánh xe cúi đầu và đưa tay lên nón; đánh chiếc xe của ông ta vòng

                 lại, rồi đi mất. Alice còn lại một mình.

                    Với một cái nhìn mong mỏi cuối vào con đường quê thân thiện nhưng xa

                 lạ – và chẳng có một ngôi nhà nào trong tầm mắt – Alice đẩy cánh cổng
                 nhỏ ở bên hông hai cánh cổng lớn ra. Nó kêu rít lên một tiếng nho nhỏ đầy

                 chế nhạo khi nó chậm chạp quay trên tấm bản lề. Ở phía trong là một hàng

                 giậu bằng cây thủy tùng cao ít nhất sáu mét, và ở một góc là một ngôi nhà
                 nhỏ hình vuông, cửa sổ đóng kín, những chiếc lá khô nằm rải rác trên cái

                 cổng thềm xưa cũ. Alice đứng lặng người. Đây là một nỗi khó khăn mà cả
                 cô lẫn mẹ cô không hề đoán trước được. Cô có nên gõ cửa hay đi thẳng?

                 Ngôi nhà trông bí ẩn quá. Cô lui lại, và nhìn lên những cái ống khói. Không

                 hề có một làn khói mong manh nào trên tán lá sồi bên cạnh ngôi nhà. Một
                 con chim nào đó bay vụt vào bóng râm với một tiếng kêu báo động.


                    Chắc chắn là ngôi nhà trống rỗng. Tuy nhiên, tốt nhất là nên chắc chắn,
                 vì thế cô bước vào cổng và gõ cửa – nhưng gõ một cách vô ích. Sau khi

                 dừng lại khoảng một hai phút, nhìn một lần nữa những cánh cửa sổ im lìm,
                 trong bầu không khí im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng kêu xa xa của một con

                 chim gõ kiến. Alice quyết định đi tiếp. Những túm rêu xen giữa lớp sỏi của

                 con đường mọc dầy và sát đến nỗi những bước chân của cô không hề phát
                 ra tiếng động. Bóng những hàng cây cao lớn ở hai bên đường rậm rạp đến

                 nỗi cô tưởng như buổi xế chiều đang tới, dù lúc đó chỉ mới xế trưa. Những

                 cây sồi cổ thụ chĩa những tàng lá to lớn của chúng vào không gian; những
                 hốc tối trên thân cây già cỗi của chúng đủ rộng để chứa một ngôi nhà của

                 cả một gia đình. Xa xa, Alice có thể nhìn thấy giữa những nhánh của chúng

                 những cây tuyết tùng khổng lồ ở đằng xa, bên dưới là những con gì đó mà
                 cô đoán là một đàn nai đang gặm cỏ, dù không thể hoàn toàn chắc chắn từ

                 khoảng cách quá xa này.





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   344   345   346   347   348   349   350   351   352   353   354