Page 346 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 346

Có lẽ chủ yếu là do cái tên của con số, Alice nghĩ. Bản thân cô từng biết
                 tới một cú sốc kỳ lạ ở lứa tuổi dậy thì, và có thể đoán được những điều

                 đáng sợ nào khi cô bước vào lứa tuổi hai mươi. Thế nhưng thậm chí cho dù

                 đó chỉ là do cái tên của con số thì sao chứ, vào cuối quãng thời gian dài tới
                 ba thế kỷ bạn phải bắt đầu trở nên quen với những ngày sinh nhật.


                    Lạ một điều là mẹ đỡ đầu của cô chưa bao giờ yêu cầu gặp mặt cô trước
                 đó. Cách đây nhiều năm bà từng gửi tặng cô một cái ca mạ vàng thấp lè tè –

                 cái ca mà chính bản thân bà từng dùng để uống bia khi bà còn là một bé gái

                 lên mười dưới triều đại của Nữ hoàng Elizabeth; một cuốn kinh cầu nguyện
                 có hình minh họa bìa da cừu mà chính vua Charles đệ nhất đã tặng cho bà,

                 và  một  món  nữ  trang  thanh  nhã  bằng  vàng.  Nhưng  việc  nhận  quà  tặng
                 không giống như việc thật sự gặp gỡ và trò chuyện với người tặng quà đầy

                 bí ẩn. Tưởng tượng ra một điều chưa biết là một chuyện; gặp gỡ mặt đối

                 mặt với điều đó lại hoàn toàn là một chuyện khác. Mẹ đỡ đầu của cô có thể
                 trông như thế nào? Alice không thể có được một sự hình dung nào dù là mơ

                 hồ nhất. Những bà cụ từ tám mươi tuổi trở lên không phải là điều khác
                 thường; nhưng bạn không thể chỉ đơn giản nhân tám mươi với bốn như thể

                 già đi chỉ đơn giản là một tích số trong toán học.

                    Có lẽ khi bạn thật sự già, Alice phỏng đoán, bạn sẽ không muốn ngồi để

                 cho người ta vẽ chân dung hay chụp hình. Đó là một kinh nghiệm đáng sợ

                 ngay cả khi bạn còn trẻ. Vâng, khi bạn thật sự già, rất già, bạn có thể thích
                 được để yên hơn. Bà ấy cũng vậy.


                    “Mẹ yêu,” cô đột ngột quay người lại, mái tóc cột nơ màu vàng rơm của
                 cô xõa một nhánh xuống vai. “Mẹ yêu, thậm chí bây giờ con cũng không

                 thể nghĩ ra con nên làm gì khi bước vào phòng. Có ai trong đó không, mẹ

                 nghĩ xem? Con có nên bắt tay không? Con cho là bà ấy sẽ không hôn con?
                 Đơn giản là con không biết mình nên làm gì. Con ghét phải rời xa mẹ, ý

                 con là bị bỏ lại một mình.”

                    Mấy ngón tay của cô vuốt mạnh bàn tay đang nằm trong tay mình khi cô

                 nhìn vào gương mặt của bà mẹ với nỗi lo lắng đang tăng dần, biết rằng nụ







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   341   342   343   344   345   346   347   348   349   350   351